THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1151

Ở cái bình nguyên phì nhiêu mà thần bí đó, ở cái dãy Trường bạch sơn

nguy nga hùng vĩ, ở cái tiêu cuộc Trường Thanh nổi tiếng giang hồ.

Từ đó trở về sau, mỗi lần y gặp người này, trong lòng vẫn luôn luôn cảm

thấy kính trọng và hoan hỉ, bởi vì y kính trọng người này, y thích người này.

Có điều lần này, y nhìn vào mặt người này, y chỉ cảm thấy có thống khổ

và phẫn nộ.

... Bách Lý Trường Thanh, quả thật là ông... Tại sao ông lại đi làm chuyện

này?

Tuy trong lòng y đang lớn tiếng gào thét, ngoài miệng chỉ lãnh đạm một

câu chào:

- Ông vẫn mạnh giỏi?
Bách Lý Trường Thanh sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Tôi không mạnh giỏi, rất không mạnh giỏi.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Ông không ngờ tôi lại đây?
Bách Lý Trường Thanh nói:
- Hừ.
Đặng Định Hầu thở ra nói:
- Nhưng tôi thì đã nghĩ đúng là ông rồi...
Y không nói hết câu, bởi vì y thấy Bách Lý Trường Thanh đang chau

mày. Những lời y đang nói, Bách Lý Trường Thanh hiển nhiên không muốn
nghe.

Y vốn không bao giờ nói những lời người khác không muốn nghe, huống

gì, bao nhiêu bí mật chẳng còn là bí mật, bạn bè hỗ tương kính trọng lẫn
nhau đã trở thành thế đối lập, có nói cũng dư thừa quá.

Bất cứ âm mưu nào có chu mật đi chăng nữa, cũng có một chỗ hở, bất cứ

một hòn núi hùng vĩ nào cũng nhất định có một lỗ hổng.

Gió không biết luồn từ lỗ hổng nào vào. Gió ở trên cao, lúc nào cũng làm

người ta có cảm giác nhạy bén và cường kình, người ở trên cao, lúc nào
cũng cảm thấy cô độc lạnh lẽo. Thời tiết này cứ làm cho người ta nghĩ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.