Tiểu Vũ cười cười nói:
- Chờ một chút.
Đinh Cán chờ đó.
Tiểu Vũ hỏi:
- Ngươi có biết tại sao ta thả ngươi đi không?
Đinh Cán lắc đầu.
Tiểu Vũ nói:
- Bởi vì ngươi không còn là một người còn sống, ngươi đã chết từ lâu!
Đinh Cán đã đi rồi, Cao Lập còn đứng như một pho tượng ở đó, không
động đậy tí nào.
Sau đó, y bỗng khom lưng lại mửa.
Tiểu Vũ nhìn y, đợi y mửa xong hết, mới thở ra nói:
- Có phải anh cũng sợ mình sẽ như hắn vậy sau này không?
Cao Lập còn đang lộ vẻ thống khổ trên mặt, y nói:
- Không chừng hiện tại tôi cũng đã giống hắn rồi.
Tiểu Vũ nói:
- Anh không giống.
Cao Lập nói:
- Nhưng nếu tôi ở trong hoàn cảnh đó, không chừng tôi cũng sẽ làm vậy.
Y dùng sức nắm hai nắm tay lại, nói từng tiếng một:
- Bởi vì tôi cũng muốn sống cho được, không sống không được.
Tiểu Vũ hỏi:
- Anh sợ chết?
Cao Lập nói:
- Tôi không sợ chết, nhưng tôi phải sống đó.
Tiểu Vũ hỏi:
- Vì cô bạn đó của anh mà phải sống?
Cao Lập bỗng quay phắt đầu, nhìn lên đám mây trắng trên trời cao.