Người có đầu óc thanh tĩnh, thần trí khỏe khoắn nhất định không nghĩ đến
chuyện đi Lang Sơn, dù có bị ác mộng cũng không nằm mộng thấy mình lên
Lang Sơn.
Vì vậy những người đi tới cái trấn nhỏ này, không phải là kẻ điên khùng
cũng là kẻ có chứng tật thần kinh, không phải là cùng cực, thì cũng là ác
quỷ.
Vì vậy cái trấn nhỏ này dĩ nhiên rất hoang lương xơ xác, những người còn
ở trong trấn, không phải là không muốn bỏ đi, mà là bỏ đi không được.
Người ta bỏ đi không được, bởi vì nếu không phải quá nghèo, thì là quá
già yếu.
Một bà già rụng hết cả răng, mở tiệm ăn dột nát đến ngay cả xoong nồi
cũng muốn thủng đáy, trên tường viết đầy các món ăn các loại rượu, “đường
thố bài cốt lưu đản tử”, Thiệu Hưng, Trúc Diệp Thanh lâu năm, cái gì cũng
có.
Thật ra, gọi gì cũng chẳng có, trừ những người bị bệnh nghèo đến nơi,
chẳng ai lại nơi đây ăn cơm.
Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay lại có bảy tám người khách lại ăn. Xem ra
không nghèo, mà còn có vẻ rất khí phái.
Bảy tám người đó hình như là có ước hẹn nhau trước. Đúng giữa trưa, lập
tức từ bốn phương tám hướng dồn lại, ai ai cũng rất khẩn cấp, nhưng không
ai nhận ra ai.
Bảy tám người ngồi trong một gian nhà xiêu vẹo, trên những chiếc ghế
xiêu vẹo, người này trừng mắt nhìn người kia, đao kiếm đeo trên người, ánh
mắt nhìn nhau đầy vẻ thù địch.
Bảy tám người đều kêu một tô miến thịt, nửa cân rượu mạnh, bởi vì,
ngoài hai món đó ra, nơi đây chẳng còn gì khác hơn.
Miến đã bày ra bàn từ lâu, rượu cũng đã được đem ra, có điều chẳng thấy
ai nâng ly, chẳng thấy ai đụng đũa.
Bởi vì nước canh trong tô còn muốn dơ hơn cả nước rửa chén, rượu còn
chua hơn cả giấm, bà già chẳng còn thấy bóng hình ở đâu, tiền thì đã thu kỹ
càng đâu vào đó.