THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 150

Thu Phong Ngô không ngờ rằng cô cũng hiện ra được mỹ lệ như vậy.
Trên thế gian này, còn có thứ gì làm một người đàn bà biến ra mỹ lệ bằng

hạnh phúc và tự tin.

Thu Phong Ngô rốt cuộc cười gượng lên một tiếng nói:
- Chúng tôi nãy giờ đang nói chuyện đời xưa.
Song Song nhoẻn miệng cười, hỏi:
- Chuyện đời xưa gì? Tôi thích nhất là nghe kể chuyện đời xưa!
Thu Phong Ngô nói:
- Nhưng chuyện này lại khó nghe lắm.
Song Song hỏi:
- Tại sao?
Thu Phong Ngô nói:
- Bởi vì trong chuyện này, có kẻ giết người!
Gương mặt của Song Song bỗng tối sầm lại, vẻ mặt cô lộ vẻ buồn rầu:
- Tại sao cứ phải có chuyện người ta giết nhau.
Thu Phong Ngô chầm chậm nói:
- Không chừng bởi vì nếu mà mình không giết người ta, người ta cũng

giết mình.

Song Song chầm chậm gật đầu, vẻ mặt càng thê lương, cô bỗng chau mày

hỏi:

- Nơi đây sao lại có mùi máu tanh?
Kim Khai Giáp nói:
- Ta mới giết một con gà lúc nãy.
Sống ở trong chốn rừng núi, nhà nào cũng có nuôi gà.
Người có ngu xuẩn lắm, cũng không đi đường xá xa xôi, đem trứng đến

nơi này để bán.

Bất kỳ trúng phải chất độc loại gì, máu từ khóe miệng chảy ra không thể

nào lập tức biến thành màu đen được, lại càng không thể lúc té ra mặt đất
còn nói năng rõ ràng từng chữ một như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.