THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 203

Cao Lập sực nhớ tới cặp mắt đó. Y cơ hồ nhịn không nổi muốn buột

miệng kêu lên.

Thu Phong Ngô.
Thật tình y không thể tin được người thân sĩ khí khái lớn lao trước mặt

mình lại là gã thiếu niên lạc phách đã từng vào sinh ra tử với y ngày nào.

Nhưng y không thể không tin.
Bởi vì người này đã bước lại, nắm chặt lấy tay y. Ánh mắt sáng rực hình

như đang có lệ nóng dâng trào.

Cao Lập thở phào một hơi thật dài. Y nói:
- Thì ra là anh. Rốt cuộc tôi cũng tìm được anh.
Bàn tay của Thu Phong Ngô càng nắm chặt lại. Y nói:
- Anh đã đến. Rốt cuộc anh cũng không quên lời tôi dặn.
Cao Lập quờ quạng, muốn ngồi dậy.
Thu Phong Ngô ấn nhẹ vào vai y nói:
- Anh không bị bệnh tật gì cả, chỉ quá mệt mà thôi. Anh hãy nằm nghỉ

một chút thì tốt hơn.

Cao Lập quả thật thấy mệt lã.
Hai ngày nay, y cơ hồ không có lúc nào ngừng lại để nghỉ ngơi. Y phải về

lại trước khi trăng tròn.

Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, y lại muốn bật ngồi dậy, thất thanh hỏi:
- Tôi đã ngủ mất bao lâu rồi?
Thu Phong Ngô nói:
- Không lâu lắm, hiện tại vừa mới qua giờ Thìn.
Y nhìn mồ hôi lạnh trên trán của Cao Lập, bất giác chau mày một cái, nói:
- Hình như anh có chuyện gì khẩn cấp?
Cao Lập nắm chặt hai tay, nói:
- Tôi vốn không tính đến, nhưng tôi… tôi…
Thu Phong Ngô nói:
- Anh cũng nên nhớ lời tôi đã nói qua. Bất cứ anh có chuyện gì khó khăn

đến đâu thì nhất định phải tìm đến tôi trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.