THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 204

Cao Lập chầm chậm gật đầu. Lệ nóng cơ hồ muốn trào ra.
Một người trong lúc nguy cấp, biết được còn có người bạn có thể cùng

nhau chia xẻ hoạn nạn thì cái thứ cảm giác ấy trên đời này còn có chuyện gì
có thể thay thế được.

Thu Phong Ngô nhìn chăm chú vào y, nói từng tiếng một:
- Có phải bọn họ đã tìm đến anh rồi?
Cao Lập lại gật gật đầu.
Gương mặt của Thu Phong Ngô bỗng rắn lại. Y chầm chậm đi vài bước,

chầm chậm ngồi xuống.

Cao Lập rốt cuộc cũng đã ngồi dậy được. Y nói:
- Chỉ có một người đến.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Ai?
- Ma Phong.
Thu Phong Ngô thở phào một cái, hỏi:
- Anh đã giết hắn rồi?
Cao Lập cúi gầm đầu, nói:
- Hai năm nay tôi chỉ cầm trên tay cây cuốc. Tôi đã dần dần thấy rằng làm

ruộng còn sung sướng hơn giết người rất nhiều.

Thu Phong Ngô hỏi:
- Vì vậy anh không muốn giết người?
Cao Lập cười khổ, nói:
- Tôi chỉ sợ thương pháp của tôi đã cùn lụt đi rồi.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Anh sợ mình không phải là đối thủ của hắn?
Cao Lập nói:
- Quả thật tôi không chắc tí nào.
Thu Phong Ngô nói:
- Vì vậy hắn mới còn sống.
Cao Lập nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.