Lần thứ hai gặp cô, là ở trong một quán ăn, lúc y uống đến ly thứ ba, cô
đang bước vào, nhìn thấy y, cô cúi đầu nhoẻn miệng cười.
Nụ cười vẫn còn đầy vẻ thẹn thùa và xin lỗi. Lần này y cũng cười. Bởi vì
y biết, nếu cô đụng phải người khác, nhất định cô sẽ không cười thêm lần
nữa.
Y cũng biết mình không phải là người đàn ông khó thương gì cho lắm, cái
điểm đó, y trước giờ rất lấy làm tự tin.
Vì vậy tuy y đi ra trước, y không hề vội vã trên đường.
Hiện tại, cỗ xe ngựa của cô quả nhiên đã theo kịp y, nhưng không biết là
hữu ý, hay là vô ý.
Y vốn là một kẻ lãng tử, vốn thích đời nay đây mai đó, trên đường dong
ruổi, y từng làm bạn với đủ thứ các hạng người.
Trong đó cũng có những gã râu xồm tóc đỏ ngoài quan ngoại, cũng có
những tay thiết kỵ qua lại trong sa mạc, những tay lục lâm hảo hán trừng
mắt là giết người, cũng có những tay thiếu hiệp giang hồ ý khí khoát đạt.
Trong cuộc đời trôi nổi, yên ngựa, vỏ kiếm của y cũng thành cũ kỹ đi, râu
tóc cũng từ từ khô cứng đi.
Nhưng sinh hoạt của y, vẫn mãi mãi mới mẻ và sinh động.
Trước giờ y không bao giờ dự liệu trước được trong con đường phiêu bạt
đó, sẽ có chuyện gì phát sinh ra, sẽ gặp những hạng người nào.
Gió càng lạnh.
Mưa xuân triền miên, bỗng rơi ồ ạt xuống, rơi ướt đẩm tấm áo mùa xuân
của y.
Cỗ xe đằng trước đang ngừng lại.
Y đi tới đó, bèn thấy vòm cửa cuốn lên, cặp mắt mê hồn kia đang nhìn y
chăm chú.
Cặp mắt mê hồn, nụ cười e thẹn, gương mặt trái xoan không trang điểm
phấn son, chiếc áo diễm lệ tím sẫm như ráng chiều.
Cô chỉ xuống chân mình, rồi lại chỉ vào tấm áo đã bị ướt đẩm của y.
Bàn tay của cô như ngó sen.