THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 27

Đầu cô cúi xuống càng thấp, cô nói nhỏ:
- Viên Tử Hà…
Bỗng nhiên tiếng vó ngựa nổi lên, ba con ngựa chạy như bay qua bên cỗ

xe, ba cặp mắt bén ngót đồng thời nhìn lom lom vào trong xe một cái.

Ngựa chạy như bay qua, người cuối cùng bỗng từ trên yên ngựa búng

ngược người lên hai trượng, hạ xuống yên ngựa của Bạch Ngọc Kinh, mũi
chân điểm xuống, đã câu thanh kiếm đang trên yên ngựa lên.

Ba con ngựa đang chạy qua rồi bỗng quay đầu trở lại.
Người này lại tung người lên, nhẹ nhàng đáp xuống lại con ngựa của

mình.

Ba con ngựa lại tiếp tục chạy, trong chớp mắt đã biến vào trong màn mưa

mù mịt, không còn thấy bóng dáng đâu.

Cặp mắt mỹ lệ của Viên Tử Hà lại càng mở lớn lên, cô thất thanh nói:
- Bọn họ trộm mất thanh kiếm của anh rồi.
Bạch Ngọc Kinh cười cười.
Viên Tử Hà cắn môi, nói:
- Nghe nói, có những người trong giang hồ xem thanh kiếm của mình còn

hơn cả tính mạng.

Bạch Ngọc Kinh nói:
- Tôi không phải thuộc hạng người đó.
Viên Tử Hà thở nhẹ ra một tiếng, hình như có vẻ thất vọng.
Có mấy cô thiếu nữ nào không đi tôn sùng các bậc anh hùng?
Nếu mình vì một thanh kiếm mà đi liều mạng với người khác, các cô có

thể cho mình là đồ ngu xuẩn, không chừng sẽ vì mình mà rơi lệ.

Nhưng nếu mình nhìn người khác vác thanh kiếm của mình đi mà không

nói gì, các cô nhất định sẽ rất thất vọng.

Bạch Ngọc Kinh nhìn nhìn cô, y bỗng cười một tiếng nói:
- Chuyện trong giang hồ, cô biết nhiều lắm sao?
Viên Tử Hà nói:
- Không nhiều, nhưng tôi rất thích nghe, tôi cũng thích nhìn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.