THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 271

Y bỗng phát hiện ra, cái hồ danh tiếng này lúc sáng sớm còn đẹp hơn cả

lúc hoàng hôn.

Y đi bộ chầm chậm trên con đường dọc theo bờ hồ, thưởng thức phong

cảnh tươi đẹp mới mẻ của Tây hồ buổi sáng.

Y không có gì hối hả, dù có đi ba ngày ba đêm mới đến chỗ khách sạn y

đầu túc hôm qua, cũng không có gì quan hệ.

Người đàn bà giảo hoạt mà mỹ lệ đó tỉnh lại rồi, phát hiện ra cái chậu

bông lại trở thành trống lổng, gương mặt cô ta sẽ lộ vẻ ra sao nhỉ?

Nghĩ đến lúc đó, Đoàn Ngọc nhịn không nổi bật cười lên, trong lòng tuy

cũng cảm thấy có lỗi, nhưng cái thứ sung sướng bí mật, tội lỗi đó còn nồng
đậm hơn là cái cảm giác ăn năn nhiều.

Y nhịn không nổi thò tay vào bọc, lấy những thứ đồ mất mà lấy lại được,

ra nhìn qua một lượt.

Y ngẩn người ra.
Trong hầu bao ngoài xấp ngân phiếu phụ thân y đã đưa cho, mấy tấm

vàng lá mẹ y đã đưa cho, còn có thêm hai thứ đồ khác.

Một chuổi minh châu còn lớn hơn cả mắt rồng, một miếng ngọc bài lóng

lánh.

Trân châu như vậy tìm một hột cũng không chừng không khó, nhưng đủ

hết bao nhiêu đó trân châu lớn nhỏ như nhau, thì lại quá khó.

Ngọc bài cũng là thứ màu sắc phong nhuận, không có chút tì vết.
Đoàn Ngọc dĩ nhiên là người biết của, y vừa nhìn là đã biết hai thứ này là

bảo vật đáng giá liên thành.

Hai thứ đồ này ở đâu ra đây?
Đoàn Ngọc rất nhanh chóng đã nghĩ ra được ngay. Hoa Dạ Lai nhất định

đã xem chậu bông là chỗ bảo tàng bí mật của cô.

Trước y nữa, chắc là đã có người bị cô gạt như vậy.
Đoàn Ngọc lại bật cười, thật tình y cảm thấy rất thú vị.
Dĩ nhiên y không phải là kẻ tham tâm, nhưng dùng cách này để cho người

đàn bà tham tâm mà mỹ lệ ấy một chút trừng phạt, cũng không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.