THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 272

chuyện gì tự hỏi lòng xấu hổ được.

Huống gì, bây giờ dù y có muốn đem những thứ này trả lại cho cô, cũng

tìm không ra cái chỗ sào huyệt bí mật của cô ở đâu.

Thật ra y không hề nghĩ đến chuyện đi tìm cái phiền phức đó.
Đoàn Ngọc thở ra, rốt cuộc đi đến cái kết luận đó.
Do đó, y bèn đem hết tất cả mọi thứ bỏ vào lại trong túi của mình.
Y rất thỏa mãn với cái cách mình xử lý câu chuyện, vừa trầm tĩnh vừa ổn

thỏa, rất là thỏa mãn, thỏa mãn đến cực kỳ.

Y cảm thấy thật tình mình cũng nên được tưởng thưởng.
Trời đã sáng trưng.
Có tiếng xào xạt, trong đám liễu bỗng có một chiếc thuyền nhỏ chèo ra.
Người chèo thuyền tuổi tác cũng không lớn lắm, để chân trần mang đôi

giày cỏ, đầu đội một chiếc nón rộng vành, đứng ở xa thật xa đã kêu với
Đoàn Ngọc:

- Tướng công muốn qua hồ không?
Đoàn Ngọc phát hiện ra cái số của mình thật tình không tệ tí nào, y đang

không biết nên đi đường nào về lại, vừa tính tìm chiếc thuyền, là thuyền lập
tức đến ngay.

- Có biết khách sạn Thạch Gia ở đâu không?
Dĩ nhiên là biết.
Người đưa đò ở Tây hồ, còn ai không biết khách sạn Thạch Gia!
Do đó Đoàn Ngọc bèn nhảy lên thuyền, cười nói:
- Đưa giùm tôi lại đó, tôi cho ông mười lượng bạc.
Y cảm thấy mình sung sướng, thế nào cũng sẽ để người khác chia xẻ một

chút cái sung sướng của y.

Sung sướng vốn là cái thứ gì thật kỳ quái, không hề vì mình chia bớt cho

người khác mà giảm đi.

Có lúc mình chia cho người ta càng nhiều chừng nào, mình càng cảm thấy

mình được lại nhiều chừng đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.