THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 317

Rượu ngon, gái đẹp, y muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Ít nhất y cũng không còn phải ráng ước thúc lấy mình, ít ra cũng có thể

uống say trọn một vài ngày cái đã, hưởng thụ cho biết những thứ y chưa bao
giờ được hưởng thụ qua.

Đối với một người trai trẻ vừa ra khỏi nhà mà nói, đây đúng là một thứ dụ

hoặc không thể nào cự được.

Ngay cả đối với một lão già mà nói, đấy còn không phải là một thứ dụ

hoặc rất lớn lao sao?

Cố đạo nhân nhìn y chăm chú, mỉm cười nói:
- Đeo lên lưng mười vạn lượng, cưỡi hạc xuống Dương Châu. Có bao

nhiêu đó tiền, bất cứ ở nơi nào, cũng đều có thể tiêu một trận thỏa thích thôi!

Vương Phi cười nói:
- Huống gì món tiền này vốn là tiền thắng bài bạc, tiêu hết sạch cũng có

sao?

Cố đạo nhân nói:
- Thật ra Hàng Châu cũng có rất nhiều nơi thú vị, mỹ nhân ở Hàng Châu

trước giờ nổi danh thiên hạ, Đoàn công tử trẻ người tiền nhiều, đến đây là
phải nên hưởng thụ tí mùi ôn nhu.

Đoàn Ngọc trầm ngâm một hồi bỗng nói:
- Một vạn lượng này tôi cũng nhận không được.
Cố đạo nhân chau mày hỏi:
- Tại sao?
Đoàn Ngọc thở ra, y cười khổ nói:
- Tôi vốn không biết mấy tấm giấy số này một tấm là một ngàn lượng bạc.
Y không để cho người khác mở miệng, đã vội vã nói tiếp:
- Nếu tôi biết, tôi sẽ chẳng đánh bạc, bởi vì nếu tôi thua, tôi cũng lấy

không ra đâu bao nhiêu đó tiền mà trả.

Cố đạo nhân nói:
- Nhưng hiện tại chú đâu có thua gì đâu?
Đoàn Ngọc nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.