Y biết Hoa Hoa Phong nhất định không chịu buông tha cho y, ở dưới
nước đại khái an toàn hơn chút đỉnh.
Hiện tại bất cứ Hoa Hoa Phong nói gì, y cũng không nghe được. Chỉ tiếc
là y vẫn không phải là cá, sớm muộn gì y cũng phải trồi đầu lên.
Hoa Hoa Phong đang cắn môi, đứng chờ trên đó.
Chờ cả nửa ngày, vẫn còn chưa thấy y trồi đầu lên.
- Tên tiểu tử này không lẽ bị trật gân, lên không được sao?
Hoa Hoa Phong vốn là người nóng tính, cô nhịn không nổi lại chúi đầu
xuống nước, lần này cô tìm ra Đoàn Ngọc ngay.
Y đang lấy sức kéo một đám bùn đất cỏ cây từ dưới đáy hồ lên.
Hiện tại nếu ở trên mặt nước, Hoa Hoa Phong dĩ nhiên sẽ không để lỡ cơ
hội, “người điên”, “kẻ khùng”, những thứ biệt danh đó gọi ra một hơi cho y
nghe.
May mà nơi đây là dưới nước, vì vậy cô chỉ còn nước trơ mắt nhìn. Cô
bỗng phát hiện ra, y đang kéo không phải là đám cỏ, mà là một cái rương.
Trên rương có cây cỏ bùn đất bây giờ đã rớt lại xuống nước. Cái rương
xem ra còn rất mới, chất liệu cũng rất tốt, trên mặt còn có niền bằng đồng,
đồng còn rất bóng loáng, hiển nhiên mới bị chìm trong nước không bao lâu.
Bất cứ ai cũng nhìn ra được, những cái rương như thế này nhất định
không thể có y phục gối mền rách nát gì trong đó.
Một cái rương như vậy, tại sao lại chìm dưới đáy hồ nhỉ? Tại sao không
có ai lại tìm?
Hoa Hoa Phong lập tức cũng giúp Đoàn Ngọc kéo.
Cô vốn đã là người rất hiếu kỳ, gặp phải chuyện thế này, dĩ nhiên cô
không thể bỏ qua.
Trong cái rương có đựng những gì? Có phải là chứa đựng một bí mật rất
lớn lao?
Nếu có người không để cho cô mở ra xem thử, cô không liều mạng với
người đó mới là chuyện lạ.