THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 391

Tùy tiện nhìn thế nào, Thiết Thủy không phải là kẻ ngủ say như chết được

như vậy. Hoa Dạ Lai thì có thể, nghe nói, mấy người đàn bà dâm đãng đều
ham ngủ.

Không lẽ tối hôm nay y không có mặt tại đây?
Hoa Hoa Phong cắn chặt môi, cô bỗng xông lại, lấy móng tay chọt lủng

miếng giấy dán cửa sổ.

Thật tình cô không phải là nhân tài chuyện trộm cướp, cô chẳng biết tay

phải thấm nước miếng trước, cho khỏi chọt lủng giấy phát ra tiếng động.

Chỉ nghe “bốc” một tiếng, cô chọt lủng một lỗ lớn thật lớn trên cửa sổ.
Gương mặt của Đoàn Ngọc đã muốn trắng bệch ra, nào ngờ trong phòng

vẫn còn không có tí động tĩnh gì.

Trong phòng không lẽ không có người?
Trong phòng quả thật không có người.
Không những không có người, ngay cả đồ đạc trong phòng đều đã được

dọn sạch, nơi đây biến thành một cái phòng không, chỉ còn thừa ba chậu hoa
để trên cửa sổ, quên không đem đi.

Đoàn Ngọc ngẩn mặt ra.
Hai người ở trong căn phòng trống rỗng đó thộn mặt ra một hồi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không chừng cái chỗ anh lại buổi sáng không phải chỗ này.
Đoàn Ngọc gật gật đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Anh đi rồi, Hoa Dạ Lai sợ anh trở lại tìm cô ta, vì vậy cô ta bèn dọn đi

luôn.

Đoàn Ngọc nói:
- Vậy thì sáng nay, căn nhà tôi đã đến, bây giờ lại đi đâu mất?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không chừng nó ở gần đâu đây, nhưng hiện tại anh lại tìm không ra.
Đoàn Ngọc thở ra, y cười khổ nói:
- Không chừng tôi gặp phải quỷ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.