Hoa Hoa Phong cười nhạt nói:
- Anh vốn đã gặp phải quỷ rồi mà, không những vậy mà là nữ quỷ nữa
đấy.
Đoàn Ngọc không dám nói gì thêm, may mà y không nói gì thêm. Bởi vì
chính ngay lúc đó, y bỗng nghe bên ngoài có một tiếng còi thật kỳ quái.
Cái loại tiếng còi đó, thông thường là ám hiệu của kẻ dạ hành phát ra.
Quả nhiên có kẻ dạ hành bên ngoài, bọn họ nghe có hai người đang nói
chuyện bên ngoài.
- Ngươi có chắc là ở đây không?
- Nhất định không sai, ta mới đến tháng trước.
- Nhưng tại sao trong nhà chưa có ai ra?
- E rằng đã ngủ cả.
- Trong giang hồ còn ai dám nhắm vào đây? Người quen ngày tháng êm ả
thái bình, dĩ nhiên là ngủ say hơn chút.
- Nhưng...
- Ta không sai đâu, mình vào trong xem thử rồi tính sau.
- Cứ như vậy mà vào sao?
- Mọi người đều là người nhà với nhau, sợ gì?
Giọng nói tuy từ ngoài tường vọng vào, nhưng trong đêm vắng, nghe rõ
mồn một.
Đoàn Ngọc nhìn nhìn Hoa Hoa Phong, thì thầm nói:
- Hai người này hình như là bạn bè gì với chủ nhân nhà này.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì vậy, mình chỉ cần hỏi thử bọn họ, là có thể biết chủ nhân nơi này rốt
cuộc là ai.
Cô không đợi Đoàn Ngọc đồng ý, đã nhảy ra khỏi song.
Hai người ngoài kia cũng đang nhảy qua tường vào, hai người đều ăn mặc
kình trang, hiển nhiên đều là kẻ giang hồ đi đêm.
Bọn họ thấy Hoa Hoa Phong, lập tức một bàn tay đưa lên trời, một bàn
tay chỉ xuống đất, làm ra cái tư thế thật kỳ quái.