nổi danh thật.
Nghe nói mấy năm gần đây đã phá được không biết bao nhiêu vụ án lớn,
không kém gì tay đệ nhất bộ đầu Thần Nhãn Ưng năm xưa.
Hoa Hoa Phong lại hỏi:
- Các người có thấy qua cái vị Thất Trảo Phụng Hoàng này chưa?
Mọi người đều lắc đầu:
- Chưa.
Hoa Hoa Phong ung dung nói:
- Vậy thì hiện tại các vị đã thấy rồi đó.
Cố đạo nhân thay đổi sắc mặt hỏi:
- Cô chính là Thất Trảo Phụng Hoàng?
Hoa Hoa Phong hững hờ nói:
- Chính là Khu Khu, tại hạ.
Cố đạo nhân nói:
- Cô đến đây, là để tróc nã con nữ tặc Hoa Dạ Lai?
Hoa Hoa Phong gật gật đầu nói:
- Cô ta đã làm quá nhiều vụ án, chúng tôi đã để ý cô ta từ lâu rồi.
Cố đạo nhân thở ra, y cười khổ nói:
- Xem ra chúng ta thật có mắt mà như mù, cô nương thật là kẻ chân nhân
không lộ mặt.
Hoa Hoa Phong nói:
- Thật ra tôi đã đến nơi này lâu rồi, đã theo dính con nữ tặc đó, chỉ bất
quá, đây vốn là chuyện của Lục Phiến Môn chúng tôi, tôi vốn không muốn
các người dính vào.
Cố đạo nhân hỏi:
- Không lẽ cô nương đã điều tra ra được con nữ tặc ấy đang trốn ở đâu?
Hoa Hoa Phong lộ vẻ kiêu ngạo nói:
- Con nữ tặc ấy quả thật còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, chỉ tiếc là năm nay
xui xẻo đụng phải vào tôi.
Cô lại lấy đuôi mắt liếc qua Đoàn Ngọc: