THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 463

Bà ta chẳng cần phải nghe bọn họ nói gì, bỗng cười lên một tiếng, cười

thật thê lương:

- Có phải các người lại đây để nói cho tôi biết, tôi đã thành quả phụ đấy

không?

Đoàn Ngọc gật gật đầu.
Nghiêm Cửu nhịn không nổi hỏi bà ta:
- Sao bà biết?
Nữ đạo sĩ cười thê thảm nói:
- Tôi nhìn ra được mà.
Nghiêm Cửu nói:
- Bà nhìn ra nét mặt chúng tôi thế nào được sao?
Nữ đạo sĩ bi thảm nói:
- Tôi đã nhìn ra từ lâu, thần tình... thần tình của y lúc gần đây có điều hốt

hoảng, làm như biết mình sắp tới giờ rồi.

Tuy thần sắc bà ta rất trấn tĩnh, nhưng cặp mắt đã có những giọt lệ lăn ra,

bà ta bỗng quay đầu lại:

- Các người chỉ cần nói cho tôi biết đến đâu thu xác ông ấy, chuyện khác

không cần phải nói thêm gì cả.

Đoàn Ngọc lại cứ có chuyện phải nói:
- Chúng tôi gặp bà lần đầu, bà bỗng nhiên xuất hiện, cũng như hôm nay

vậy.

Nữ đạo sĩ không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Không lẽ ông muốn tôi bước ra, phải đánh phèng la báo cáo cho ông biết

sao?

Đoàn Ngọc nói:
- Bà không phải là bước ra, mà là trở về.
Y nhìn cái quần trắng như tuyết của bà ta, chầm chậm nói tiếp:
- Bất cứ ai trong nhà đi ra, đều không khô ráo sạch sẽ như vậy.
Nữ đạo sĩ bỗng quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn y:
- Rốt cuộc ông đang muốn nói gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.