Đoàn Ngọc nói:
- Không chừng tôi vẫn còn đang sắp tỉnh mà chưa tỉnh, nhưng lúc tôi thấy
quan tài của Thiết Thủy, tôi đã tỉnh được một nửa, đến lúc thấy Cố đạo nhân
ngã xuống, tôi mới hoàn toàn tỉnh ra.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Tại sao?
Đoàn Ngọc nói:
- Bởi vì Thiết Thủy nhất định không thể nào là thuộc hạ của Cố đạo nhân,
tôi biết vũ công của y, Cố đạo nhân không thể nào đụng được vào cái lông
của y.
Nữ đạo sĩ nói:
- Không lẽ không thể nào có chuyện bất ngờ sao?
Đoàn Ngọc nói:
- Nhất định không thể.
Y lại giải thích:
- Thiết Thủy vốn là một người rất nghi kỵ, không tin tưởng vào một ai,
đối với Cố đạo nhân cũng không có gì hảo cảm, vì vậy Cố đạo nhân không
thể nào tiếp cận vào người y.
Nếu tiếp cận còn không được, dĩ nhiên càng không thể nào xuất kỳ bất ý
giết y được.
Đoàn Ngọc lại nói:
- Tôi cũng biết Nghiêm Tiểu Vân nhất định không thể nào bị Cố đạo nhân
ám toán.
- Tại sao?
Đoàn Ngọc nói:
- Bởi vì cái lưỡi câu không phải là món ám khí, muốn dùng lưỡi câu đả
thương người, nhất định phải cần có dây câu, mà lúc đó người đang ngồi câu
cá không phải là y, mà là Hoa Dạ Lai.
Thì ra vừa rồi y hỏi Nghiêm Tiểu Vân câu đó không có gì là kỳ quái, y
vốn đã có dụng ý rồi.