THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 518

vào như không.

Y quả ngẩng cổ lên, rọt rọt, uống một hơi hết cả chén rượu vào trong

bụng, rồi lại thò tay ra, cầm lấy tay bà chủ quán mân mê, tít mắt lại nói:

- Bày tay trắng quá, không biết có thơm không?
Bà chủ quán cười như chuông ngân:
- Ông ngửi thử xem, có thơm không?
Bà ta đưa bàn tay vừa trắng vừa mềm mại lại chóp mũi Tiêu Thiếu Anh

thật.

Tiêu Thiếu Anh cầm bàn tay, như con mèo đói ngửi thấy mùi mỡ, ngửi

qua ngửi lại, ngửi hoài không thôi, bỗng nhiên cười lớn lên hai tiếng, lộn
ngược người một cái, bình lên một tiếng, cái đầu đụng mạnh xuống đất.

Bà chủ quán chau mày nói:
- Tiêu công tử, ông làm sao mà say rồi?
Tiêu Thiếu Anh nằm sóng soài ra mặt đất, không động đậy tí nào, lần này

mới thật là hoàn toàn như một người chết.

Bà chủ quán bỗng cười nhạt nói:
- Để đường lớn đàng hoàng cho ngươi đi, ngươi cứ muốn nhắm vào quỷ

môn quan mà xông vào!

Bà ta lại sa sầm nét mặt, đập bàn một cái:
- Kéo hắn lại đánh một trận, đánh không chết coi như cái may của hắn,

chết thì đáng thôi.

Bọn phổ ky đã bắt đầu chuẩn bị động thủ bỗng có người lạnh lùng nói:
- Đánh không được!
Khách hàng còn chưa đi hết sạch.
Trong góc phòng, còn có một người mặc áo xám ngồi đó, tự rót tự uống

một mình, y uống không phải là rượu, cũng không phải húp canh.

Y uống nước lã.
Đến quán rượu để uống nước lã, không có mấy người, con người của y

cũng giống như nước lã vậy, bình bình phàm phàm, lạt lẻo vô vị, gương mặt
không có lấy một chút biểu tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.