THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 713

Nghê Bát thái gia là người đất Thục. Y khoái ngồi "Hoạt Can".
Giữa hai cây trúc cột vào một cái ghế, hai người khiêng, gọi là Hoạt Can.
Ngồi trên Hoạt Can, vừa thoải mái, vừa thoáng gió, bốn bề tám phía đều

có thể thấy rõ, chỉ cần quay đầu lại, là thấy được từng hàng từng hàng những
cỗ xe lớn chở đầy bạc đi phía sau.

Người đi theo xe đều là tử đảng của y, đều là những tay hảo thủ từng đánh

trăm trận.

Tuy y tin rằng nhất định sẽ không có ai dám lại con đường này chận đánh

mình, nhưng y vẫn hành động rất cẩn thận.

Y dùng thứ xe độc luân để tải bạc, bởi vì thứ xe này rất nhẹ nhàng tiện lợi,

đi trên đường cũng không làm phiền nhiễu người khác.

Thứ xe này do người đẩy.
Ngựa thì có tiếng vó ngựa, người không có, lừa ngựa thì kêu hí ồn ào,

người thì không.

Y rất yên lòng.
Trời đã gần sáng rồi.
Nghê Bát thái gia ngồi trên Hoạt Can nhắm mắt dưỡng thần được một lúc,

ngẫu nhiên quay đầu lại, bỗng phát hiện ra một hàng xe dài hình như đã
ngắn đi một khúc!

Y đếm đếm, quả thật đã mất đi bảy chiếc.
Người áp chiếc xe cuối cùng là Đồng Trùy, cũng giống như Dã Ngưu, là

người y đem từ Miêu Cương về, bất cứ trong hoàn cảnh nào cũng nhất định
không bán đứng y.

Một hàng xe chở bạc như vậy làm cách nào lại ngắn đi được?
Nghê Bát thái gia ấn hai bàn tay vào hai bên chỗ dựa một cái, người y đã

bay lên lộn một vòng, gót chân điểm vào đầu gã đẩy chiếc xe độc luân thứ tư
phía sau thêm cái nữa, trong khoảnh khắc đã bay qua tám cái đầu của những
gã đẩy xe, dùng môn khinh công tuyệt kỷ Bát bộ Hản Thiền ngạo thị giang
hồ của y bay trên đầu người, bay qua một dãy xe dài, đến chiếc xe cuối
cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.