THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 752

Gã đại hán mày rậm râu ria tua tủa gằn giọng hỏi Dương Tranh:
- Ngươi tráo bạc từ lúc nào? Đem bạc giấu đi đâu?
Dương Tranh vừa kinh hãi vừa tức giận:
- Chín trăm rương bạc đều bị tráo hết sao? Ông cho là tôi nhúng tay vào

vụ này?

Triệu Chính lại thở ra:
- Lão đệ, không phải chú còn ai nữa?
Y hỏi:
- Mấy thỏi bạc không thể tự nhiên biến thành sắt vụn.
Y lại nói:
- Dĩ nhiên Nghê Bát cũng bị hiềm nghi, nhưng y đã bị chú giết đi bịt

miệng rồi, còn đâu người đối chứng?

... Giết người bịt miệng, chết là hết chứng cớ, mấy câu đó nói ra nghe lại

càng hung bạo.

- Những người đi chuyến này đều là huynh đệ của chú, không những vậy

mỗi người đều có mỗi phần, dĩ nhiên là không ai chịu thừa nhận.

Triệu Chính nói:
- Lão Trịnh và Tiểu Hỗ Tử là người chú tín nhiệm nhất, chú sai bọn chúng

đem bạc đi giấu mất, bởi vì chú tin là bọn chúng sẽ không bán đứng mình.

Triệu Chính lại nói tiếp:
- Hai người này, một thì có vợ đẹp con thơ, một thì có mẹ già trong nhà,

dù có ham bán đứng chú cũng không dám làm.

Dương Tranh bỗng trấn tĩnh lại, y chẳng nói gì cả, chỉ quay đầu lại nói với

Lữ Tố Văn:

- Em về trước đi, anh lại tìm em sau.
Lữ Tố Văn đã lạnh băng cả người, nàng chẳng nói gì cả, gằm đầu đi ra

ngoài, ra ngoài rồi nhịn không nổi lại quay đầu nhìn Dương Tranh một cái,
trong ánh mắt lộ đầy vẻ sợ hãi và lo lắng.

Nàng biết nhất định y không làm chuyện đó, nhưng nàng cũng biết, những

chuyện như vậy, cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.