THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 764

- Nhưng ta còn chưa thấy ai đánh nhau như chú, chỉ vì muốn đánh người

ta, chú cứ để cho người ta chụp lấy chỗ yếu hại của mình.

- Trước giờ ông chưa bao giờ thấy chiêu này?
- Trước giờ chưa hề.
- Tôi cũng chưa thấy qua.
Dương Tranh nói:
- Tôi cũng dùng nó lần đầu tiên, bởi vì đấy chỉ là lúc lâm thời tôi nghĩ ra

thôi, công phu của tôi toàn là như vậy.

Địch Tiểu Hầu mỉm cười:
- Cái thứ công phu đó có lúc cũng thật là hữu hiệu.
Dương Tranh bỗng hỏi y:
- Ông nghe ai nói về tôi? Có phải là Tư Tư không?
- Đúng vậy.
- Cô ta đâu?
- Đi rồi.
Giọng nói của Địch Thanh Lân đượm vẻ tiếc nuối không làm sao được

hơn:

- Đàn bà mà muốn bỏ đi, giống như trời muốn đổ mưa vậy, chẳng ai ngăn

cản nổi.

- Ông có biết cô ta đi theo ai không?
Dương Tranh lại hỏi:
- Ông có biết cô ta đi đâu không?
Địch Thanh Lân lắc đầu:
- Trước đó ta không biết cô ấy đã muốn đi, tâm sự đàn bà, vốn không có

đàn ông nào hiểu cho nổi.

Y hững hờ cười lên một tiếng:
- Cũng như tâm sự của đàn ông, đàn bà cũng không cách nào hiểu được.
Dương Tranh trầm ngâm một hồi, bỗng nói:
- Tôi phải đi đây, tái kiến.
Y quả thật nói đi là đi. Nói xong câu đó y bèn mở cửa xe nhảy xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.