THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 823

- Chuyện gì?
- Ngươi phải nên hỏi ta, uống xong ly rượu lủng ruột tắt cổ họng điều chế

đặc biệt cho ta đây, đáng lý ra ta đã chết từ hồi nào, tại sao đến bây giờ còn
chưa chịu chết?

Da thịt trên gương mặt của Tiểu Thanh bỗng cứng đờ ra, nụ cười ngọt

ngào quyến rũ đã biến ra nhăn nheo thật là dễ sợ.

Chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ bé ấy, cô thiếu nữ mỹ miều non nớt kia

hình như đã già đi mất mấy chục tuổi, hình như già đi đến mức muốn chết
được rồi.

- Không lẽ ngươi đã biết từ lâu?
Cô hỏi Địch Thanh Lân.
- Đại khái là sớm hơn người ta tưởng tượng chút xíu.
- Tại sao ngươi không giết ta?
- Tại vì ngươi còn dùng được.
Giọng nói của Địch Thanh Lân bình tĩnh mà tàn bạo:
- Bởi vì lúc đó ta còn có chỗ dùng được ngươi.
Gương mặt kiều diễm mỹ lệ của Tiểu Thanh bỗng có mấy sợi gân xanh

nổi lên, một người đàn bà dễ thương đẹp đẽ như tiên vậy bỗng biến thành
như ác quỷ thật dễ sợ, cô ta bỗng rút trong người ra một cây kim dài chừng
bảy tám tấc, chồm lại đâm vào tim của Địch Thanh Lân.

- Ngươi không phải là con người, thật không phải là con người!
Cô gào lên:
- Ngươi là một đứa súc sinh!
Địch Thanh Lân lạnh lùng nhìn cô đang chồm lại, y chẳng thèm động đậy

tí nào, chỉ lạnh lùng nói với cô:

- Một người đàn bà nếu không phân biệt được rõ ràng ai là người ai là thú,

người đàn bà đó đã hết dùng được rồi.

Triệu Chính sống trong một gian nhà bốn phòng phía sau vệ môn của tỉnh

phủ, căn nhà này do quan phủ xây cho y lúc y được thăng chức lên làm tổng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.