Đêm trăng ngoài hoang dã càng lạnh lẽo, cái bóng của Tiểu Vũ chậm lại,
hình như đang chờ y.
Y cũng chậm bước lại, y không vội vã đuổi theo.
Hai người một trước một sau, chầm chậm đi mãi, càng đi càng chậm, trời
đất bỗng dưng không còn một tiếng động, chỉ còn lại tiếng chân của hai
người.
Phương trời xa tinh tú đã hiện ra, trăng lạnh không còn tịch mịch.
Còn người thì sao?
Phía trước có khu rừng cây xơ xác.
Tiểu Vũ chọn một gốc cây lớn, cành lá không lấy gì làm rậm rạp lắm,
nhảy lên cây, ngồi vào giữa chảng ba cây.
Cao Lập cũng nhảy lên một cây khác, ngồi xuống.
Trời đất tịch mịch, gió thổi qua lùm cây, ánh trăng chiếu qua cành cây
xuống người bọn họ.
Yên tĩnh không phải tịch mịch, bởi vì hiện giờ đã có người chia sẻ với y
cái yên tĩnh đó.
Không biết trải qua bao lâu, Cao Lập bỗng cười lên một tiếng, nói:
- Tôi cứ ngỡ Bách Lý Trường Thanh chết chắc rồi.
Tiểu Vũ nói:
- Sao?
Cao Lập nói:
- Tôi gia nhập “Mười lăm tháng bảy” đã được ba năm, đến bây giờ mới
biết rằng bọn họ không hề tín nhiệm tôi.
Tiểu Vũ nói:
- Bọn họ trước giờ chưa hề tín nhiệm ai.
Cao Lập nói:
- Tôi cũng không bao giờ ngờ rằng, anh lại đi cứu ông ta.
Tiểu Vũ cười cười nói:
- Không chừng ngay cả tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Cao Lập hỏi: