THẤT DẠ TUYẾT - Trang 126

lưu lạc ra tận ngoài ải Kiếm Môn suốt 5 năm, lúc nào cũng mong mỏi được
trở về cố thổ. Bất ngờ nhận được tin quan quân triều đình đã thu phục được
Hà Nam, Hà Bắc, lòng mừng rỡ như điên cuồng mà làm nên bài thơ này)

Bạch nhật phóng ca tu tung tửu
(Ban ngày cất tiếng ca vang, tận tình uống rượu)
Thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương
(Nắng xuân bầu bạn với ta, cùng về cố hương)
Tức tòng Ba hiệp xuyên Vu hiệp
(Lập tức lên đường, qua Ba hiệp rồi qua Vu hiệp)
Tiện hạ Tương Dương hướng Lạc Dương
(Vòng xuống Tương Dương, trở lại Lạc Dương.)

“Lục Nhi, tiễn khách!” Tiết Tử Dạ không nói gì thêm, quay đầu dặn dò nha
hoàn.
“Dạ!” Lục Nhi hớn hở đi trước dắt ngựa, lấy làm hoan hỉ vì tiễn được tên
quỷ đòi nợ này đi. Còn Sương Hồng đứng gần đó thì thầm thở dài một
tiếng, biết rõ gã nam tử này mà đi nốt thì cơ hội nhìn thấy cốc chủ của ả
tươi cười lại càng ít hơn. Tuyết Diêu lượn tròn trên đầu Tiết Tử Dạ một
vòng, lưu luyến kêu lên mấy tiếng, rồi đậu xuống vai chủ nhân. Hoắc Triển
Bạch thúc ngựa đi vài bước, đột nhiên ghìm cương quay đầu lại, đưa tay ra
dấu với nàng: “Này, nhớ chôn một vò Tiếu Hồng Trần dưới gốc mai đấy!”
Tiết Tử Dạ thoáng ngẩn người.
“Đợi ta trở về sẽ uống với cô!” Gã vẫy tay, bật cười khanh khách: “Nhất
định sẽ thắng cô cho xem!” Nàng chỉ xua xua tay, không tỏ thái độ gì. Tiết
Tử Dạ nàng đã tận hết tâm lực, cuối cùng chỉ kê được một đơn thuốc kéo
dài sinh mạng Mạt Nhi thêm 3 tháng – nếu gã biết được chuyện này, liệu gã
có còn vui vẻ như vậy được không? Nếu đứa trẻ ấy cuối cùng cũng vẫn
không thoát khỏi mệnh trời, liệu gã có quay lại tìm nàng báo phục hay
không? Nàng không biết, song nhìn bóng gã khuất dần ngoài cửa cốc, nàng
chợt thấy lồng ngực lạnh buốt, thấp giọng húng hắng ho lên mấy tiếng.
“Tiểu thư, làm vậy được không?” Đinh bà bà nhìn dáng vẻ mừng rỡ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.