THẤT DẠ TUYẾT - Trang 125

Bạch không phải thấp thỏm lo âu Tiết Tử Dạ có bình an hay không, thậm
chí cả Tuyết Diêu cũng không cần bay vòng vòng tuần tra mỗi ngày nữa,
mà uống say khướt đứng gật gù trên giá gỗ.
“Ô, chào buổi sáng!” Hoắc Triển Bạch lấy làm cao hứng vì có thể rời khỏi
đây trong không khí như vậy, vì thế khi Tiết Tử Dạ ra khỏi dược phòng,
đưa túi gấm, gã không khỏi nhoẻn miệng nở một nụ cười. Ngủ một đêm
thức dậy, cuộc đối thoại đêm qua dường như trở thành một giấc mộng.
“Ngươi phải đi rồi.” Tiết Tử Dạ nhìn thấy nụ cười phát xuất từ nội tâm của
gã, chợt thấy trống vắng trong lòng: “Lục Nhi, ngựa đâu?”
“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi!” Lục Nhi cười cười dắt ra một con tuấn
mã. Nàng đón lấy dây cương, nhét vào tay Hoắc Triển Bạch: “Đi đi!” Nghĩ
ra cũng thật tức cười, đêm hôm qua, trong một khoảng khắc nào đó, nàng
còn có ảo giác rằng người này có thể dựa dẫm được – vậy mà, sớm nay gã
đã là chỗ dựa của người khác mất rồi.
Tám năm nay, thực ra cũng chỉ vì có chuyện đó mà gã mới đến đây hàng
năm, nhẫn nhịn tính khí hỉ nộ vô thường của nàng. Giờ đây sự việc đã hoàn
tất, người cần đi, cuối cùng cũng phải đi thôi.
“Thuốc trong túi gấm này, ngươi cất trong người là được rồi.” Nàng dặn dò
lại lần nữa, như muốn khắc sâu trong óc gã: “Nhớ kỹ, nhất địnhh phải đi
qua Dương Châu rồi mới về Lâm An, đến Dương Châu thì phải nhớ mở túi
gấm ra, mở rồi mới được đến Lâm An!”
“Biết rồi!” Hoắc Triển Bạch gật đầu đáp, gã biết nữ nhân này xưa nay vẫn
luôn cổ cổ quái quái. “Mở sớm hay muộn đều không linh nghiệm đâu đấy!”
Nàng nở một nụ cười bí hiểm làm gã lạnh cả sống lưng, vội vàng gật đầu
lia lịa: “Được, được! Nhất định đến Dương Châu ta mới mở ra!”
Hoắc Triển Bạch tung mình lên ngựa, cất túi gấm vào ngực, cảm thấy tâm
sự nặng nề bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng kết thúc. Phóng mắt nhìn ra,
chợt thấy trời chưa bao giờ cao rộng đến vậy, gió chưa từng khi nào ấm áp
hiền hòa như thế, không kìm được cảm xúc mà ngửa mặthú dài, nỗi nhớ
nhà dâng lên dào dạt – cứ ngỡ như “Mạn quyển thi thư hí dục cuồng”! (Vội
vội vàng vàng vơ sách vở, lòng rộn ràng sung sướng như điên. Trích trong
bài “Nghe quan quân thu Hà Nam Hà Bắc”. Đỗ Phủ vì loạn An Sử mà phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.