THẤT DẠ TUYẾT - Trang 159

Thương Nguyệt

Thất Dạ Tuyết

Dịch giả: Lục Hương

Chương 7

TUYẾT: ĐÊM THỨ BẢY

Trời xâm xẩm tối, Hoắc Triển Bạch và Liêu Thanh Nhiễm chuẩn bị Nam hạ
đến Lâm An.
Trời như muốn đổ tuyết, phu thê Vệ Phong Hành đáng lẽ ra đang ở trong
Cổ Mộc Lan viện đốt lò sửa ấm, ngồi đối ẩm bên cửa sổ, chơi đoán quyền
uống rượu, đáng tiếc là đã bị tên không biết điều như gã phá rối mất. “Vất
vả rồi,” Hoắc Triển Bạch nhìn nữ tử sắp phải đi cả đêm tới Lâm An với
mình, không khỏi áy náy trong lòng: “Nhiễm…” Tiếng xưng hô đó như kẹt
lại trong cổ họng gã – nếu dựa trên thân phận bằng hữu của Tiết Tử Dạ, gã
phải gọi nàng là tiền bối; nhưng hai chữ “tiền bối” này mà thốt ra, chẳng
phải là đã đội Vệ lão ngũ của gã lên một bậc rồi hay sao?
“Thất công tử, không cần khách khí.” Liêu Thanh Nhiễm lại không hề chú
ý những chi tiết nhỏ nhặt này, vỗ nhè nhẹ vào lưng đứa trẻ đang say ngủ,
rồi giao nó cho Vệ Phong Hành, sau đó dặn dò: “Mấy ngày nay trời vẫn
còn rét, ngàn vạn lần không được để A Bảo bị lạnh, đồ ăn đều phải hâm
nóng, đi đâu cũng khoác thêm áo cho nó… có gì sơ suất lúc về thiếp sẽ hỏi
tội chàng đấy!”
Vệ Phong Hành chỉ biết đón lấy đứa trẻ rồi vâng vâng dạ dạ, không dám
phân giải lấy một lời.
Đây mà là Vệ ngũ công tử năm xưa phong lưu phóng khoáng, làm nghiêng
ngả trái tim vô số nữ tử giang hồ đó sao? Rõ ràng là một con cừu run rẩy
trước móng vuốt của sư tử Hà Đông. Hoắc Triển Bạch đứng bên cạnh nhìn
mà tức cười, nhưng cũng không dám mở miệng. Cuối cùng thì gã cũng biết
tính khí của Tiết Tử Dạ tại sao lại nóng nảy như vậy, đúng là thầy nào thì
trò nấy.
“Phong Hành, thiếp và thất công tử đi đây!” Liêu Thanh Nhiễm tung mình
lên ngựa, cẩn thận dặn đò: “Lần này thời gian không xác định được, phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.