THẤT DẠ TUYẾT - Trang 216

Hợp Hoan, một luồng nhiệt lưu đã chảy vào đan điền, đột nhiên khiến lão
nhói đau.
Lão nhân tóc bạc như lông hạc, mặt hồng hào như con trẻ ấy bỗng chống
trượng ôm lấy bụng, gập người ho sù sụ, không còn duy trì được dáng vẻ từ
đầu đến giờ vẫn giả bộ nữa.
Một ngụm máu bỗng phụt ra, rải xuống mặt băng cũng đang lấm tấm đầy
vết máu.
“Diệu Phong…” Giáo vương thở dốc, ánh mắt tối sầm lại, lẩm bẩm:
“Ngươi… sao vẫn còn chưa trở về!”
Ở phía xa xa, tuyết bỗng sụp xuống một vạt, đôi mắt bên dưới biến mất
trong tích tắc.
Độn Tuyết.
Diệu Không trong Ngũ Minh Tử từ nãy vẫn ẩn thân cạnh đó, xem hết toàn
bộ màn phản loạn kinh tâm động phách ấy.
Không hề hiện thân, lại càng không tham dự vào, phảng phất như y chỉ là
một kẻ ngoài cuộc.
Xem ra… tốc độ phát triển của tình thể đã vượt quá sự tính toán ban đầu
của y. Hy vọng đám người Đỉnh Kiếm các ở Trung Nguyên nhanh lên một
chút – bằng không, đợi Giáo vương ổn định được đại cục trở lại, mọi việc
sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Lao ngục tối tăm nằm ở triền Bắc Côn Luân sơn, quanh năm không thấy
ánh mặt trời, vừa âm u lại vừa ẩm thấp.
Từng sợi xích đúc bằng huyền thiết buông xuống, khoá chặt tứ chi gã thanh
niên áo đen, xích chặt thân thể hôn mê của hắn vào lồng sắt.
Diệu Thuỷ cúi đầu, cẩn thận lồng nốt cái vòng sắt vào chiếc cổ thon dài
trắng nhợt của đối phương – người đang hôn mê kia vẫn còn chưa tỉnh lại,
nhưng dường như cũng biết đó là sự lăng nhục cực kỳ ghê gớm, khe khẽ
giãy giụa trong vô thức.
“Hà…” Nữ tử xinh đẹp ấy cúi đầu, vỗ về kẻ bị lồng vòng cổ của chó ngao
kia, thở dài nói: “Đồng, ngươi thua rồi.”
Hơi thở của thị nhè nhẹ phả vào làn da ứa máu, kẻ đang hôn mê kia dần dần
tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.