THẬT Ư? THẬT Ư? PHẢI LÀ
HỒNG PHAI XANH THẮM
Quan Tâm Tắc Loạn
www.dtv-ebook.com
Chương 147: Căn Nguyên, Chương Cuối. Thượng: Cớ Gì Không
Thuận Minh Quân, Cờ Xanh Chuông Đúc Vẻ Vang Một Đời
[‘]hà bất thượng minh quân, thanh tinh đương kim chú
Trời tháng sáu dần nóng lên, may mà đêm qua trời ban trận mưa như trút
nước, làm rụng bao nhiêu bông hoa đầu cành chớm nở, nhụy hoa rũ đất,
cánh hoa xác xơ. Sau cơn mưa, không khí trong lành thơm mát, buổi sáng
sớm như vậy khiến lòng người càng khoan khoái.
Tần Tang giơ cao tay, dùng sức kéo rèm trúc cuốn cao lên một chút, quay
lại cười dịu dàng: “Nhân lúc mặt trời còn chưa lên mau mau mở cửa cho
thoáng chút, giảm bớt oi nóng trong phòng.”
Một đứa hầu bé bưng một khay trúc nhỏ đứng đó, phía trên xếp đủ loại
đĩa đựng trái cây nhỏ nhỏ, bằng sứ trắng, sứ phấn thải, thủy tinh, hình bát
giác, hình cánh hoa, rực rỡ muôn màu, đẹp khôn tả xiết.
Tiểu Đào vén tay áo đặt các món trái cây còn ẩm ướt lên mâm, ngẩng
đầu cười nói: “Đêm qua mưa thật là to quá, rào rào như tiếng roi đánh vậy.
Em nghe tiếng mưa vỗ đất mà cũng hãi lòng.”
Nghe vậy, gương mặt thanh tú của Nhược Mi cũng cau lại: “Có sợ cũng
không chẳng bằng lão gia. Chị chưa từng thấy lão gia nổi trận lôi đình như
vậy, dọa chết người.”