“Đáng đời!” Lục Chi bước vào từ bên ngoài, đặt khay đựng trà trên tay
xuống, bước thêm mấy bước tới bàn bưng nước lên uống.
Tần Tang liếc con bé một cái, cười nói: “Phu nhân dùng xong cơm chưa?
Ấy, đừng có vội, uống chậm một chút, ai cướp của em đâu?”
Lục Chi đặt chén nước xuống, vẫn chưa đã khát lại rót thêm một bát lớn.
Uống xong nói: “Sáng nay mâm điểm tâm của phu nhân có món trứng chim
cút chưng muối tiêu, vị rất ngon. Phu nhân thưởng cho em ăn, em ăn không
dừng được miệng, mặn chát mồm… Chà chà, chờ chị Thúy Vi với Đan
Quất quay lại, em mới dám ra đây.”
“Đáng đời chị.” Tiểu Đào lườm chị ta một cái, “Ai bảo chị ăn một mình,
không chia cho bọn tôi ăn cùng.”
Lục Chi đặt bát trà xuống, tay chống nạnh lườm: “Sớm nay phu nhân giữ
cô cả lại ăn cơm, chị thấy cô ấy ăn không ít, dù chị chẳng ăn cũng thì cũng
không đến lượt các em đâu.”
“Được rồi, có mấy quả trứng cút mà ồn ào cái gì, hàng ngày phu nhân
còn thiếu phần ăn uống cho các chị sao?” Nhược Mi phất tay một cái, nói
nhỏ: “Hai chị kể lại xem nào, đêm qua không phải các chị vâng lệnh phu
nhân đi đưa cơm cho lão gia, bên đó xảy ra chuyện gì? Lúc em đến chỉ thấy
Ngũ nhi bị lôi đi, trên người đẫm máu, đáng sợ quá.”
Lục Chi lấy khăn lau miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ cửa, ngồi xuống rồi nói
như không có chuyện gì: “Cũng không có gì, đêm qua vị ở Khấu Hương
uyển kia thấy lão gia không về viện này mà lại đến thư phòng, đến đêm
cũng không ra thành ra muốn tự tìm đường chết, cho người bưng theo hộp
đựng thức ăn đi thư phòng ‘chăm sóc’ lão gia. Tiểu Thuận tử ngăn không
cho Ngũ nhi vào, cô ta liền lớn tiếng cao giọng, làm cho lão gia ở bên trong
nghe thấy, ai biết…”