THẬT Ư? THẬT Ư? PHẢI LÀ
HỒNG PHAI XANH THẮM
Quan Tâm Tắc Loạn
www.dtv-ebook.com
Chương 4: Phụ Nữ Không Muốn Tự Làm Khó Mình, Cũng Chỉ Có
Thể Gây Khó Dễ Phụ Nữ Khác Mà Thôi
Hạ nhân Thịnh phủ không ít người là dân bản địa, luyến tiếc cố hương
không muốn chuyển nhà thì đều được cho phép rời khỏi Thịnh phủ, còn
được phát thêm chút bạc nghỉ việc. Mọi người đều khen ngợi Thịnh đại
nhân là người nhân hậu, yêu dân. Thịnh Hoành chọn ngày hoàng đạo để
khởi hành. Từ sáng tinh mơ, cả nhà đã xuất phát. Thịnh phủ mấy chục hạ
nhân cùng lương thực, đồ dùng ước chừng đến bảy, tám thuyền. Thịnh
Hoành lo lắng sẽ khoe khoang quá mức nên để mấy quản sự đáng tin cậy
chuyển hành lý lên thuyền về phương Bắc trước, đồng thời sớm thu xếp
chỗ ở.
Diêu Y Y đi theo Vương thị, ở mép thuyền bên phải. Nha hoàn, vú già
lại thay đổi thành mấy gương mặt mới. Nàng cũng lười ghi nhớ, nên mỗi
ngày chỉ ăn ngủ, ngủ ăn như cũ, ăn liên tục lại ngủ quá nhiều. Lúc đầu còn
hơi say sóng, nàng và Thịnh Như Lan đều vô cùng thích thú xem phong
cảnh sông nước. Một bên thì nhìn nhìn còn một bên thì thao thao bất tuyệt
về chứng bệnh “trì độn không nói được” của cô em gái thứ sáu.
Cô bé Như Lan dường như chưa được ra khỏi nhà bao giờ nên e rằng
thấy con quạ bay lên thôi cũng đủ làm cho nó phấn chấn cả buổi, ngón tay
mũm mĩm cứ liên tục khua lên vẻ sợ lớn hãi nhỏ. Vương thị nhìn không nổi
nên mắng nó mấy câu. Như Lan buồn bực, không dám thường xuyên ghé
vào cửa sổ mạn thuyền mà chỉ có thể nói chuyện với Diêu Y Y. Mỗi lần nó
líu ríu đến nửa ngày, Diêu Y Y uể oải chỉ “ừ” một tiếng hoặc gật đầu.