“Mẹ, con thấy em Sáu ngốc thật, chẳng nói được lời nào.” Như Lan sáu
tuổi đối với bạn học mới tỏ vẻ bất mãn.
“Em Tư, chớ có nói linh tinh, Minh Lan bị bệnh. Hôm qua, anh có nghe
em ấy nói chuyện. Em ấy so với em còn nhỏ hơn một tuổi, dì Vệ lại vừa
mới mất, em không được bắt nạt em ấy.” Thịnh Trường Bách mười hai tuổi
ngồi bên cửa sổ đọc sách, mắt đẹp, mày sáng, dáng người đĩnh đạc.
“Hôm qua, em ấy chỉ nói có bốn chữ “Ta muốn đi tiểu.”. Chị cả! chị
cũng nghe thấy đúng không?” Như Lan kéo bím tóc Diêu Y Y. Diêu Y Y
vẫn như cũ không nhúc nhích tựa ở giữa tháp, giống như đang ngủ.
“Được rồi, Như Lan.” Tiểu thư Thịnh Hoa Lan mười ba tuổi duyên dáng
yêu kiều, đang đến tuổi trổ mã giống như một đóa bạch lan mềm mại, xinh
đẹp. Nàng nằm trên ghế dựa bên cạnh lật xem các mẫu thêu “Ồn ào cái gì,
suốt dọc đường đều nghe thấy tiếng em hô to gọi nhỏ, không có chút phép
tắc gì cả. Em lại còn tranh cãi ầm ĩ, cẩn thận lát nữa chị mách cha, để cha
phạt em chép sách, xem em còn thảnh thơi mà đi lo chuyện người khác
không, tự lo lấy bản thân mình đi.”
Cô bé Như Lan bĩu môi, có vẻ sợ chị cả, không cam lòng mà nhảy xuống
nhuyễn tháp chỗ Diêu Y Y, quay sang nha hoàn chơi trò bắt dây, còn đứng
sau lưng Thịnh Hoa Lan giả làm mặt quỷ.
Không lâu sau, đại nha hoàn bên người Hoa Lan bước vào, Hoa Lan
buông mẫu thêu trong tay xuống, hỏi: “Sao rồi?”
Nha hoàn kia cong môi cười, trả lời: “Quả đúng như tiểu thư dự liệu.
Bên kia rất loạn, vì đang ở trên thuyền, làm ầm ĩ quá cũng không được, bây
giờ đang lau nước mắt đấy. Em vốn định hỏi thăm mấy câu thì bị bác Lưu
đuổi đi.”
Hoa Lan cười, trong lòng vui vẻ. Trường Bách để sách xuống, cau mày
nói: “ Chị lại đi thăm dò cái gì thế, cha đã dặn không được hỏi nhiều. Chị