THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 49

ốm yếu như trước, ăn được mấy miếng cơm, còn lại thì suốt ngày ngủ mê
man.

Thịnh Hoành thường đến thăm Diêu Y, mỗi lần thấy lại lo lắng thêm,

mỗi lần ôm con gái ước chừng cân nặng, đầu mày lại nhíu chặt hơn, liền
giục thuyền phu đi nhanh, muốn mau chóng đến Đăng Châu, an ổn rồi còn
chăm sóc cho con gái thật tốt.

Đầu mùa hạ, gió nam thổi mạnh, thuyền xuôi theo hướng nam bắc nên

rất thuận lợi. Đến kinh đô, Thịnh Hoành mang theo mấy phụ tá xuống
thuyền đi bộ đến kinh thành làm thủ tục thăng chức ở Lại bộ, còn dập đầu
cảm tạ hoàng ân và bái lạy, cảm ơn các trưởng bối, đồng liêu, họ hàng thân
thích còn lại thì do con trai trưởng dẫn đầu như cũ hướng về phương bắc đi
trước tới Sơn Đông.

Thịnh Hoành đi lần này, dì Lâm trở nên thành thật, thậm chí không ló

mặt, chỉ ở trong khoang thuyền của mình dạy con. Trên thuyền, mấy lái
thuyền, vú già nhà khác đi qua cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách lanh
lảnh của dì Lâm. Mọi người đều tán thưởng Thịnh phủ là dòng dõi thư
hương, quả nhiên học rộng tài cao. Vương thị lại giận sôi lên, bắt Trường
Bách lôi sách ra đọc cho người bên ngoài nghe. Trường Bách là người trầm
tĩnh, ít nói, nghe yêu cầu của mẹ như thế, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn
nhất thời căng ra thành một quả cà chín.

Diêu Y Y nói, trái cà sẽ không đọc sách.

Diêu Y Y ngủ đến đầu óc mê muội, không biết thời gian trôi qua như thế

nào. Ngược lại, đợi cho đến khi Như Lan chán thuyền, Trường Bách xem
xong ba quyển sách, chị cả Hoa Lan thêu xong bốn chiếc khăn tay, cuối
cùng thì thuyền cũng dừng lại cập bến. Trên bến đã có mấy quản sự mang
tôi tớ đến đón người. Xuống thuyền lên bờ, mọi người đều chật vật, mặt
xám như tro, đầu óc choáng váng, không nói gì mà trực tiếp đổi sang xe
ngựa, mấy ngày tiếp theo lại trải qua lắc lư, xóc nảy. May mắn, Đăng Châu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.