THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1137

“Ai —— Cái Sáu giờ không cần lo lắng, đáng thương cho Như Nhi gặp

phải bà mẹ chồng ghê gớm.” Vương thị ngồi bên bàn sưởi, xoay xoay chơi
đùa chiếc nhẫn ngọc nạm vàng trên ngón tay, khuôn mặt đầy vẻ u sầu; vừa
than thở về Như Lan, vừa khen Tần thị hiền lương thục đức.

Bà ta càng thấy thái phu nhân nhà họ Cố tốt chừng nào, thì càng khinh

thường Văn lão phu nhân tục tằng chanh chua chừng ấy, mà càng khinh
thường Văn lão phu nhân, lại càng thấy thái phu nhân nhà họ Cố thật sự
quá tốt, trong lòng rối như tơ vò, càng nói càng kích động. Thịnh Hoành
ngồi bên cạnh chỉ chuyên tâm uống trà, không nói một lời.

“Lão gia, sao chẳng nói một câu nào vậy!” Vương thị xướng kịch độc

thoại hồi lâu, thấy Thịnh Hoành hoàn toàn không để ý tí nào, không nhịn
được lớn giọng, “Chẳng lẽ lão gia không lo lắng cho Như Lan, hóa ra con
gái chỉ là con của mình tôi!”

Thịnh Hoành chậm rãi đặt chén trà xuống, quay qua nhìn Vương thị.

Vương thị cũng hơi nghiêng người, tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe, chỉ nghe
Thịnh Hoành nói: “Sau này bà có qua lại với thái phu nhân họ Cố thì cẩn
thận chút, việc gì cũng nên lưu lại ba phần... À không, lưu lại bảy phần vẫn
hơn, không thể chuyện gì cũng nói, phải đề phòng nhiều vào, tránh cho sau
này hối hận.”

Vương thị vô cùng khó hiểu, trố mắt hỏi: “Vì sao chứ? Tôi thấy con

người bà ấy rất tốt, lão gia chưa gặp qua bà ấy, sao lại nói như vậy, có thật
sẽ hối hận như vậy không?”

Thịnh Hoành vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, lắc đầu nói: “Không

cần gặp cũng biết. Bà thấy bà ta tốt, bà ta nhất định là một người lợi hại.”

Vương thị mơ mơ hồ hồ, cảm thấy lão gia như đang chế nhạo bản thân,

lớn tiếng nói: “Lão gia nói cái gì đó?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.