THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 117

“Đi, nói với Lưu ma ma, chuẩn bị cho tiểu thư Như Lan một chút, chờ

một lát rồi chúng ta cùng đến thăm bệnh bà nội.” Hoa Lan đang phân phó,
Vương thị nét mặt siết lại, Thải Bội lên tiếng trả lời rồi ra ngoài.

Vương thị vội vàng trách cứ: “Cho em Như Lan đi làm gì?”

“Mẹ biết con làm gì sao?” Hoa Lan lẳng lặng.

Vương thị nhìn con gái một hồi, khe khẽ thở dài: “Mẹ tất nhiên biết

Minh Lan thực sự không được việc nhưng, mẹ làm sao để Như Lan đi
được, tình khí con bé đã sớm do mẹ nuông chiều mà sinh hư, còn chưa từng
được chỉ bảo thật tốt, làm sao đến chỗ bà nội con chịu khổ được.”

Hoa lan âm thầm cắn môi, tiến đến bên tai Vương thị nhẹ nhàng nói: “Lẽ

nào mẹ muốn nhìn thấy ả đàn bà kia được toại nguyện.”

Vương thị cắn răng, Hoa Lan thấy mẹ mình lung lay thì nói: “Mẹ thì

muốn đẩy Minh Lan ra phía trước, chỉ cần cha nói một câu ngăn cản là bị
đưa trở về ngay, để bà nội nuôi một bé gái chẳng qua là trò chuyện cho bớt
hiu quạnh, đưa một con bệnh tới không phải là muốn bà mệt chết sao, khi
đó phu nhân ( nguyên văn là thái thái ) định nói thế nào? Chỉ có đưa Như
Lan đi thôi. Thứ nhất, con gái ruột thịt của phu nhân đưa đến bên lão thái
thái nuôi, trước mặt cha cũng tốt, thu được cái tiếng từ ái hiếu thảo. Thứ hai
Như Lan tính cách kiêu căng, ở bên người lão thái thái cũng có thể thu liễm
tính khí. Ba là, nếu bà nội mà nuôi Mặc Lan, không chừng mấy năm nữa lại
thân thiết lại với dì Lâm, đổi lại là nuôi Như Lan, làm sao lại không thân
với mẹ được, đây là làm một được ba.”

Vương thị khẽ biến sắc, tựa hồ do dự, Hoa Lan liền tiếp một câu: “Thọ

An đường ở trong phủ, phu nhân nếu nhớ Như Lan, vẫn có thể thường
xuyên để ý, nếu không yên tâm, thì có thể đưa nhiều nha hoàn ma ma đắc
lực đáng tin đến là được, chẳng lẽ Như Lan còn có thể phải chịu khổ nữa
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.