THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1214

“Sau này hãy nói.”

Cánh tay anh nhấc lên, Minh Lan chỉ cảm thấy hai chân nâng lên, cả

người bị anh ta bế lên, nói đúng ra là bị khiêng đi, Minh Lan nhìn xuống
thấy mặt đất liền sợ hãi, chỉ có thể bám chặt vào anh ta, ngay lập tức bị
quăng vào bên trong giường.

Cố Đình Diệp kéo chăn ra, giơ tay tháo xuống hai tầng vải the đỏ tươi

hoa văn quả lựu bách tử cùng lớp màn trong, quay đầu nhìn lại chỉ thấy
thân thể nho nhỏ của Minh Lan lui về góc giường, không nhịn được run
cầm cập.

“Em, em, em, em…” Nàng bị nói lắp rồi.

“Hôm nay bận rộn cả ngày, em nhất định là rất mệt rồi, mau nghỉ ngơi.”

Cố Đình Diệp nắm tay nhỏ của thiếu nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay nhẵn nhụi
của nàng, da thịt mềm mại, sờ xuống còn cảm nhận được xương ngón tay
mỏng manh.

“Em không mệt!” Mặt Minh Lan đỏ lên, ngoan cố nửa ngày rốt cuộc nói

được một câu.

“Không mệt?” Con mắt hẹp dài của Cố Đình Diệp giống như biến hóa:

“Vậy thì tốt quá.”

Hắn đột nhiên kéo Minh Lan đến đầu giường, thân mình cao lớn lập tức

đè lên, áp từ đầu đến chân, ngón tay trực tiếp thăm dò bên trong xiêm y,
cảm nhận được đều là da thịt mềm mại của thiếu nữ, vòng eo yếu ớt giống
như có thể bẻ gãy, vuốt ve lên phía trên, là hai khối đẫy đà, hương thơm tan
vào mũi.

Minh Lan run cầm cập, bắp thịt đàn ông cường tráng cứng ngắc, ma sát

làm cả thân nàng đều đau, nàng bắt đầu nhức nở: “Hu, hu em không
biết…” Không đúng, thực ra nàng hiểu lắm: “Hu, hu, em chưa từng làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.