THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1220

(‘) Ngũ Chỉ Sơn là ngọn núi sinh ra từ bàn tay Phật tổ đè Tôn Ngộ

Không đó.

Cố Đình Diệp từ từ tỉnh lại, chút rục rà rục rịch. Minh Lan như con rùa

liều chết chui vào trong chăn, đầu vùi vào gối. Cố Đình Diệp cũng không
lật rùa lên, chỉ đơn giản là đè lên trên, hôn dọc theo sống lưng nhẵn nhụi
mảnh mai của thiếu nữ, cằm mới mọc râu cọ xát làm lưng nổi lên từng
mảng hồng hồng.

Lần này Minh Lan bị ép đến mức hít vào thì ít thở ra thì nhiều, gần như

muốn trợn trắng mắt, khó khăn quay đầu lại: “Chàng, chàng, chàng mau
tránh ra!… Em sắp tắt thở!” Cố Đình Diệp cười ha hả trở mình, tiện tay ôm
vợ nhỏ nằm trên người mình. Minh Lan nằm nhoài trên lồng ngực của hắn
thở dốc, thấy hắn cười sung sướng thì càng hận hơn, nắm tay lại tàn nhẫn
đấm hai cái, ai biết hắn ta bắp thịt cứng ngắc như sắt, ngược lại còn làm
đau tay của chính mình. Minh Lan không nhịn được kêu lên: “Thả em ra,
em đi tìm thuốc dán!”

Cố Đình Diệp cười đáp: “Không sao, tôi không đau.”

Minh Lan giận dữ: “Em đau.”

Trên đời này, hai nơi thô tục nhất là giang hồ với quân doanh cậu hai Cố

đều đã lăn lộn, hơn nữa còn lăn ra khuôn ra dạng. Quả nhiên, Cố Đình Diệp
lập tức hiểu nhầm, ánh mắt hắn tối sầm lại, nhẹ nhàng xoa gò má Minh
Lan, nhẹ giọng thương tiếc nói: “Sau này sẽ hết đau.”

Minh Lan mất hai giây mới hiểu ra, mặt đỏ như lửa thiêu, nín giận nói:

“Không phải chỗ đó đau!” (Minh Lan nhà ta toàn mạnh miệng, nào là
không mệt, nào là chỗ đó không đau:))

“Em không đau?” Mắt Cố Đình Diệp lại sáng lên, giọng nói mang theo

ước ao, bàn tay hạnh kiếm xấu sờ xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.