THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1228

“Dục nhi, em Hai đến thăm con!” Tần thái phu nhân thở nhẹ một tiếng,

thấy Cố Đình Dục định ngồi dậy liền vội ngăn anh lại, vỗ nhè nhẹ lên tay
nhẹ giọng nhắc nhở, viền mắt đã đỏ lên.

Minh Lan dù bất mãn với việc thái phu nhân bỏ qua mình nhưng trên

mặt vẫn mỉm cười, cùng Cố Đình Diệp thành thật khom mình hành lễ:
“Gặp mặt anh cả, chị dâu.”

Thiệu phu nhân vội vàng đáp lễ, Cố Đình Dục hơi nâng người lên, Thiệu

phu nhân giúp anh ta tựa lên gối, anh ta quay về Cố Đình Diệp gật đầu, sau
đó quay sang Minh Lan mỉm cười nói: “Khiến em dâu cười chê rồi, anh
bây giờ vô dụng rồi.”

Minh Lan vội nói: “Sao dám, anh cả dưỡng bệnh quan trọng hơn.” Nàng

nhìn mà giật cả mình, Cố Đình Dục bệnh thoi thóp, sắc mặt vàng như nghệ,
tiều tụy gầy yếu chỉ còn khung xương, mặt mày rất giống Tần thái phu
nhân, thanh tú tinh xảo. Minh Lan từ khi về cổ đại chỉ thấy Tề Hành là có
thể so sánh.

Khác nhau ở chỗ, Tề Hành bộ dáng tuấn lãng, Cố Đình Dục thì thêm

phần âm nhu. Anh ta nói xong lại khàn giọng ho khan vài tiếng, cổ trắng
xám nổi gân xanh, trên gương mặt lại hiện màu đỏ ửng không bình thường.

“Con của ta, con nghỉ ngơi thôi.” Tần thái phu nhân giống như vô cùng

đau lòng, vỗ về mu bàn tay đang nhẹ nhàng run rẩy của Cố Đình Dục, tình
cảm hữu nghị mẹ con này giống như hoàn toàn chân thành thân thiết.

Cố Đình Dục mỉm cười nắm tay Thái phu nhân, con mắt nhìn Cố Đình

Diệp, từ trên cao nhìn xuống thấy khuôn mặt ngập tràn tức giận, trong mắt
lộ ra mấy phần ao ước cùng mơ hồ, anh ta thở hổn hển mấy cái mới có thể
mở miệng. “Em cuối cùng cũng không chịu tới gặp anh, cũng được, cuối
cùng vẫn là ý trời, vị trí muốn có cuối cùng cũng có được, một lần như thế
hai lần cũng là như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.