THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1236

Hai bên nhập làm một đoàn, Chu thị rất tự giác đi tới bên cạnh chồng,

Minh Lan ngơ ngác phản ứng chậm nửa nhịp, Cố Đình Diệp đợi hồi lâu,
đành phải tự mình qua đứng bên cạnh Minh Lan, nhịn không được trừng
mắt liếc nàng, liền thấy nàng một đôi mắt to long lanh ngập nước vô cùng
ngây thơ chớp chớp. Sáng sớm sương mù trong đình viện vừa tan, nhiễm
lên đôi lông mi dài của nàng vài giọt sương nhỏ, trong lòng Cố Đình Diệp
mềm nhũn, thấp giọng hỏi: “Ăn no không?”

Vẻ mặt Minh Lan đau khổ nhẹ nhàng lắc đầu, vô cùng bi phẫn.

Cố Đình Diệp nhẹ giọng: “Lát về ăn tiếp.”

Minh Lan lập tức gật đầu, vẻ mặt lấy lòng, nếu lúc này nàng có cái đuôi

nhất định cũng đang ngoe nguẩy. Khóe miệng Cố Đình Diệp nhẹ nhàng
cong lên, chậm rãi quay đầu bước đi, dáng vẻ vô cùng đứng đắn.

Thiệu phu nhân đỡ thái phu nhân đi đằng trước, hai đôi vợ chồng đi theo

sau, đoàn người vòng qua cửa thuỳ hoa hải đường, dọc theo đường nhỏ rải
đá sâu vắng vẻ bên sương viện phía đông đi về phía trước, chỉ chốc lát sau
đã vào chính viện, vòng qua một bức bình phong vô cùng cao lớn khắc vạn
ngựa phi nhanh bằng cẩm thạch, trước mặt liền thông thoáng, phía trước là
một hành lang rất rộng, đi tiếp hơn năm mươi bước, là một đại sảnh vô
cùng rộng lớn thoáng đãng, một hàng mười sáu cánh cửa gỗ lớn nước sơn
đỏ thắm đã đã mở ra, phía trên treo một tấm biển ‘Thụy Huyên đường’ ba
chữ Khải viết tay, chữ viết hùng hồn, khí thế kiên sắt đá.

Lúc này Minh Lan mới đưa mắt quan sát chung quanh, đập vào mắt đều

là bày biện đơn giản, so với phủ Tương Dương hầu xa hoa lộng lẫy, nơi này
lại càng mộc mạc nhưng lộ vẻ kiêu ngạo, quả nhiên khí thế phi thường.

Mọi người đến gần, một quản sự hơn bốn mươi tuổi đứng trước cửa tiến

lên cúi đầu chắp tay thi lễ, diện mạo ông toát ra vẻ tháo vát, cất cao giọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.