THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1243

Ngũ lão thái gia thấy thế, rất không hài lòng, vuốt chòm râu nhíu mày

nói: “Anh bận công vụ không tiện yến ẩm, thế cũng không sao. Nhưng vì
sao nhất định phải rời phủ ra ngoài. Ở nhà mình chẳng phải rất tốt, nếu để
bên ngoài có tin đồn, chẳng lẽ anh vui lắm?”

Trong lòng Minh Lan hồi hộp, nàng nhớ rõ tối hôm qua Cố Đình Diệp có

nói, thái phu nhân đã đồng ý để bọn họ chuyển ra ngoài, sao bây giờ lại có
biến cố? Vừa nghĩ, vừa lén nhìn thái phu nhân, chỉ thấy vẻ mặt bà ta khó
xử, đứng dậy, lo lắng quay đầu ra ngoài nói: “Chú Năm, quên đi, quên đi!
Đừng nói nữa! Diệp nhi muốn ở ngoài, nhất định là có lý do của mình!”

Tứ lão phu nhân kéo thái phu nhân ngồi xuống, nhã nhặn nói: “Có lý do

gì chứ, mẹ còn ngồi đây, làm con không ở bên cạnh hiếu thuận, đây là đạo
lý gì? Bất luận bên ngoài Diệp nhi nở mày nở mặt thế nào, nhưng bất hiếu
với mẹ là một tội lớn.” Vừa nói, vừa nhìn Minh Lan.

Minh Lan tiếp tục cúi đầu, thầm nghĩ, bà nói thế, định hù ai? Xem tôi là

chày gỗ! Đúng vậy, ngỗ nghịch đích thực là trọng tội, rơi vào bất kỳ quan
viên nào không chết cũng bị lột một lớp da, nhưng lễ pháp này giới hạn
thừa nhận là cha mẹ ruột hoặc mẹ cả! Vị trước mắt này là mẹ kế, là sát biên
lễ pháp, từ xưa đến nay mẹ kế và con trai dòng chính bất hòa, tông pháp
triều đình cũng không quản.

Lúc trước Thịnh Hoành xử án ở Đăng Châu, có hai vụ án bà mẹ thông

đồng với đàn ông hại chết lão cha, con vợ lẽ giết mẹ cả bị xử giam đợi
chém, sau đó sửa án sung quân lao động, con trai trưởng giết mẹ kế lại chỉ
bị xử đi đày vài trăm dặm, qua vài năm lại về đoàn tụ gia đình. Bởi vì
Thịnh Hoành giải quyết hai vụ án này, được bô lão thân sĩ địa phương khen
ngợi không ngớt, tặng một bảng hiệu ‘Gương sáng treo cao’.

— Chẳng qua, lời này không thể nói rõ thôi, hu hu, chú Hai, chú thật

đáng thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.