THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1283

Minh Lan gật gật đầu, buông quạt tròn, chống tay ngồi dậy, khóe miệng

vểnh lên lộ ra một cái lúm đồng trinh: “Có muốn uống nước không?”

Cố Đình Diệp đang cảm thấy miệng lưỡi khô rát, liền gật đầu, Minh Lan

lấy ấm trà nóng trên bàn đá nhỏ rót vào chén, đưa đến bên môi Cố Đình
Diệp, đợi hắn chậm rãi uống xong, vừa đặt chén xuống, Minh Lan liền cảm
thấy trời đất xoay chuyển, thì ra Cố Đình Diệp đã xoay người đè nàng trên
thảm phù dung, chóp mũi hai người chạm vào nhau.

Hơi thở nam tính dày đặc mang theo mùi rượu nồng đậm phả vào mặt

Minh Lan, hơn nữa bị một thân hình cao lớn đè nặng, Minh Lan suýt nữa
thở không thông, cố gắng đẩy đẩy nói: “… Nặng, nặng…” Cố Đình Diệp di
chuyển thân hình, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Minh Lan, lông mi dày gần
như đâm vào mí mắt Minh Lan, hắn đột nhiên nói: “Em khóc? Vì sao.”

Minh Lan chật vật thở hổn hển, thì thào: “Sau này…… Không thể

thường xuyên gặp bà nội? Em khó chịu.”

“Không phải chuyện này, rốt cuộc vì sao em khóc?” Hắn hiểu rất rõ tính

tình của Minh Lan, đại khái còn chưa đụng tới nổi đau da thịt, nàng đều rất
kiên cường, không có việc gì sẽ không xuân thương thu buồn, hơn nữa đây
cũng không phải sinh ly tử biệt, cớ gì khóc đến nỗi sưng mắt. Cho dù bà
cháu ly biệt có buồn bã, nhưng lấy tính tình của nàng phỏng chừng cũng sẽ
trêu đùa mấy câu thú vị.

Con ngươi Cố Đình Diệp sâu thẳm như đêm đen, lẳng lặng nhìn chằm

chằm Minh Lan, trong lòng Minh Lan lo sợ, không khỏi cảm thấy áp lực,
đành phải lắp bắp nói: “Bà nội, bà nội răn dạy em……” Sức ép nơi lồng
ngực hơi nhẹ hơn, Minh Lan thấy người trước mặt không có ý di chuyển,
đành phải tiếp tục nói, “Bà nội suốt ngày lo lắng cho em, bảo em làm cái
này không ổn, cái kia không chu toàn toàn, sợ em chọc giận chàng không
vui, sợ, sợ sau này bà không thể chăm nom em nữa…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.