THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1379

Cố Đình Diệp không nhịn được cười thầm, lại nhìn nàng chăm chú thêm

một lúc mới nói: “Vậy thì tốt, tôi cưới em không phải để em bị người ta ức
hiếp.”

Minh Lan trong lòng cũng thấy hơi cảm động, nhưng loại cảm động này

chỉ duy trì đến lúc đi ngủ. Cố Đình Diệp không cho người ngoài bắt nạt
nàng nhưng bản thân hắn động tay động chân thì không chút khách khí.
Đêm vừa xuống, Minh Lan đã bị hắn đè xuống giường lăn qua lăn lại, chỉ
cảm thấy eo sắp đứt ra, cầu xin tha thứ một hồi, Cố Đình Diệp mới khách
sáo nhét cái đệm gấp vào dưới eo nàng, con ngươi đỏ lên, tiếp tục thô lỗ
xoa nắn nàng.

Không biết qua bao lâu, mây mưa mới không dễ dàng tản đi. Minh Lan

ôm gối đau xót nghẹn ngào. Cố Đình Diệp vẫn đặt nửa người trên người
nàng, vuốt ve da thịt trơn mềm, biểu hiện rất sung sướng.

Minh Lan đứt quãng nói: “Ngủ đi, ngày mai chàng còn phải vào triều

sớm đấy.” Cố Đình Diệp cúi xuống hôn nàng một cái, mỉm cười nói: “Ngày
mai tôi xin nghỉ, không lâm triều.”

“Tại sao?” Minh Lan tự nhiên nổi lên cảnh giác.

Cố Đình Diệp nhìn dáng vẻ của nàng, giống như con mèo con đang phát

cáu, móng vuốt còn non nớt nhưng mặt thì đầy vẻ đề phòng. Hắn cười nói:
“Ngày mai trời sáng, trong cung sẽ đến tuyên chỉ, xong rồi tôi với em vào
cung tạ ơn.”

“Tuyên chỉ cái gì?” Minh Lan sững sờ.

Cố Đình Diệp nhéo mũi nhỏ của nàng, lại cười nói: “Chồng em xin cho

em cái cáo mệnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.