THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1437

gì có thứ ngon ăn như thế? Không công bằng tự nhiên sinh oán hận, không
cần để em tự nhiên lại phải nhận mấy cơn giận không đâu!”

Loại chuẩn mực đạo đức phụ nữ này Cố Đình Diệp lần đầu tiên nghe nói.

Hắn hơi suy nghĩ một chút, nhớ đến bên cạnh Vương thị có một vị phụ
nhân trung niên mặt mày chua ngoa hà khắc, tên hình như là ‘dì Khang’,
phụ nhân kia trong mắt như có ý hung dữ. Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan
trầm giọng hỏi: “Có người… ghen tị với em? Bắt nạt em?”

Minh Lan lắc đầu: “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cái

này gọi là ẩn dật. Vốn là người một nhà, tháng ngày trôi qua tương tự như
nhau mới là tốt nhất, không thì có vẻ quá đặc biệt rồi. Đây là thứ nhất, thứ
hai, em nếu như trước mặt chàng ra vẻ có thể diện, sau này có người đến
xin em nhờ chàng hỗ trợ, cái gì mà thăng quan tiến chức, đánh giá thành
tích, tiến cử ra bên ngoài linh tinh, em giúp hay không giúp bây giờ?”

Con gái đã gả ra ngoài ở trước mặt thân thích nhà mẹ để vẫn nên biết

điều một chút, không nên khoe khoang lung tung, dù cho thật sự có bản
lĩnh cũng không nên. Nếu không thì vay tiền, ở nhờ, xin việc, xin này xin
nọ, hơi hơi khó khăn, không bằng lòng là có cả một ngọn núi lửa châm
chích dè bỉu chờ anh đó, ai bảo khi đó anh khoác lác cơ chứ!

Cố Đình Diệp lặng một lúc mới chần chừ nói: “Bởi vậy, tôi không nên ở

nhà mẹ đẻ em thân thiết với em?”

“Đúng vậy.” Minh Lan thấy hắn rốt cuộc thông suốt, mừng tít mắt, “Tốt

nhất là ra vẻ nghiêm khắc, hung dữ.”

Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan, cảm thấy không thể tin nổi: “Vậy thể diện

em thế nào?”

“Trưởng bối thân thích đến tố cáo với chàng, chàng về dạy dỗ em sao?”

Minh Lan cười hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.