THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1580

Thu Nương lúc đi vào đã thấy Cố Đình Diệp mặc một thân áo dài trắng

như tuyết, không kiên nhẫn ngồi ở mép giường nói: “Có chuyện gì?”

“Cái này… lão gia… nhiều năm không thấy ngài, em… em…” Thu

Nương vừa nghe giọng nói đã biết không ổn, liếc mắt nhìn Minh Lan đang
ngồi ở đầu giường chỉnh triều phục, trong lòng khó xử nói quanh co mấy
câu lại không nói ra nguyên do gì. Cố Đình Diệp không kiên nhẫn nói
thẳng: “Rốt cuộc có chuyện gì? Mau nói ra!”

Thu Nương đành phải nói ngắn gọn: “Mấy năm nay em có làm cho lão

gia một ít xiêm y tất hài, nhưng mà đã vài năm không gặp, chỉ sợ không
vừa, muốn nhờ lão gia thử xem có mặc vừa hay không.”

Minh Lan cố gắng nhịn cảm giác khinh thường, tiếp tục chuyên chú sửa

sang lại xiêm y, còn bỏ chút thời gian cười ôn hòa với Thu Nương.

Cố Đình Diệp xem nhẹ, trách cứ nói: “Chút việc nhỏ đấy nói cũng mất

nửa ngày! Mấy năm trôi qua cô sao lại không nhanh nhẹn như xưa? Để sau
đi tìm mấy món đồ của ta so không phải là xong rồi? Ta sao thừa thời gian
mặc thử từng cái.”

Minh Lan mỉm cười nói: “Thu Nương lo lắng như vậy, Tiểu Đào nghe

thấy không?” TIểu Đào đang canh giữ cửa ở buồng trong cười thật thà nói:
“Nghe được, cô Thu từ giờ về nếu phải so xiêm y cứ tới tìm tôi, tôi sẽ đưa
cho cô.”

Thu Nương khổ sở trong lòng, không nói được gì, chỉ có thể đáp lời liên

tục.

Cố Đình Diệp nói với Minh Lan: “Tôi giờ Mùi phải ra ngoài, qua buổi

trưa gọi tôi dậy.”

Minh Lan quay sang nhìn đồng hồ nước, dịu dàng đáp “Được, chàng

nhanh nghỉ một lát cho thoải mái tinh thần, công việc sau cũng rõ ràng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.