Đáng tiếc, đẹp mắt chỉ cho người mù xem. Cậu Hai từ nhỏ chỉ thích cưỡi
ngựa tập võ, cũng không thích lăn lộn cùng bọn con gái.
Mấy chuyện này không liên quan đến việc của nàng. Hồi đó nàng chẳng
qua là đứa hầu gái nhỏ, hàng ngày làm ít chuyện vẩy nước quét nhà may vá
vụn vặn, mười ngày nửa tháng cũng không gặp chủ nhân. Hơn nữa nàng
cũng không có gì xuất chúng, mồm miệng không lanh lợi, khiến cho không
ai để ý đến nàng, nàng cũng không có tính toán gì, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi,
ngóng trông người nhà sớm đến đón nàng đi ra ngoài.
Loáng một cái ba năm qua đi, trong nhà vẫn không có tin tức gì, đúng
lúc trước ngực trướng lên bắt đầu đau đớn, hôm đó buổi trưa ngày hè,
giống như có số mệnh an bài, nàng đang cầm chổi ở trước nhà quét sân, cậu
Hai như một cơn gió trở về.
Mãi đến mấy chục năm sau, Thu Nương vẫn còn nhớ rõ dáng dấp của
hắn ngày đó, thiếu niên nhỏ dong dỏng anh tuấn, mặc một thân cẩm bào
màu đỏ huyền đeo dây ngọc, eo cột thắt lưng thêu hình song long tranh
ngọc, trên trán là đai rộng chừng một đốt ngón tay màu vàng kim ôm lấy
tóc dày đen nhánh, gương mặt anh tuấn bốc lên hơi nóng của mồ hôi.
Thiếu niên dường như có phần kỳ quái, buổi trưa nắng nóng như vậy còn
có người quét sân, con ngươi đen kịt sáng ngời nhìn nàng một chút liền lập
tức sải bước trở về nhà rửa mặt thay quần áo.
Thu Nương ôm cái chổi sững sở ở đó, gò má thường giữa ngày hè cũng
không đỏ bỗng nhiên nóng như thiêu.
Thời thiếu nữ của nàng cứ như vậy bắt đầu.
Cậu Hai không giống con cháu nhà giàu bình thường, toàn thân tỏa hào
quang cùng khí khái oai hùng. Cậu Hai mạnh mẽ phấn chấn như vậy, dáng
vẻ hiên ngang như vậy, lên ngựa có thể giương cung, xuống ngựa có thể
dùng mười tám món binh khí, tay không đánh quyền như gió to chớp giật,