THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1671

Minh Lan lắc đầu một cái.

“Chúng ta tự tra ra nô tài dối trên gạt dưới, cũng không phải đi chiếm đất

người ta, em sợ cái gì?”

Minh Lan cảm thấy cũng đúng, liền chuyên tâm lau mái tóc đang ướt

nhẹp của Cố Đình Diệp. Cố Đình Diệp thấy vẻ mặt nàng ung dung tự tại,
hơi có vẻ ngạc nhiên: “Bọn họ lừa gạt em như vậy em không giận?”

“… Đúng là cũng không quá giận.” Minh Lan ngẩng đầu suy nghĩ một

chút, “Bọn họ dù tham chút tiền bạc đất đai nhưng vẫn tính là có chừng
mực, cũng chưa từng bức bách tá điền vào chỗ chết.”

Mấy ngày nay kiểm tra xung quanh, Minh Lan phát hiện tá điền ở đó

cuộc sống cũng không tệ lắm, không phải bán con trai con gái, cũng không
có người chết đói. Đám người ở thôn Hắc Sơn làm cho minh Lan có ấn
tượng là lá gan cũng không lớn, chỉ là một tập thể ăn trộm đoàn kết mà
thôi.

Có lẽ cũng vì như vậy, không có tiếng xấu của nô tài nên thôn trang

không bị bán ra mà trực tiếp tặng cho công thần.

Đương nhiên, về bản chất, bởi vì Minh Lan cũng không đồng ý với kiểu

quản lý nô tài thời cổ đại này.

Những người có thân khế ở trong tay chủ nhà, nếu ở trong phủ phục vụ

vẫn còn được tính là công tác tốt, có tiền tháng cố định, nếu như được chủ
nhân khen ngợi còn có tiền thưởng ngoài. Thế nhưng những nô tài quản lý
điền trang, vấn đề liền phức tạp. Chế độ hợp tác xã thất bại chứng minh
một chuyện, nhân loại là loại động vật tư lợi, muốn ổn định lâu dài hiệu
quả, không có thưởng phạt khích lệ là không được.

Những quản sự kia quản bao nhiêu điển sản tiền bạc, cần cù nỗ lực, quản

lý điền trang có lợi nhuận nhưng không ai là tự do, không thể có tài sản của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.