THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1717

miệng thầm thì một tiếng, Cố Đình Diệp không nghe rõ, nhắm mắt thuận
miệng hỏi lại.

Minh Lan đặt cằm trên ngực người kia, nhìn thẳng hắn: “Chuyện phủ

hầu bên kia, chàng đã biết trước rồi phải không?” Nếu không sao lại đúng
lúc như vậy, bao nhiêu ngày lại mang nàng đi thăm thôn trang vào lúc này.

Cố Đình Diệp mở mắt ra, thấy đôi mắt nàng đen trắng rõ ràng nhìn mình,

hơi cười nói: “Lưu Chính Kiệt đã nói qua với tôi, có điều cũng đúng lúc, tôi
bèn mang em ra ngoài tránh đi một chút.”

Minh Lan ngồi dậy từ trong chăn, ôm hai đầu gối nhỏ nhắn than thở: “Cứ

cho em là hòa thượng không trốn được miếu, có điều tránh được một lúc
cũng tốt. Nhưng mà…” Nàng dừng lại, quay sang nhìn hắn thì thào:
“Chàng thật sự định hoàn toàn khoanh tay sao?”

Đôi mắt Cố Đình Diệp thẫm lại, sau một lát mới nói: “Cấu kết phản

nghịch như vậy, bao nhiêu công hầu bá phủ, cần xét nhà thì xét nhà, cần
đoạt tước thì đoạt tước, giống như phủ Trình Quốc Công, công tội bù trừ
cũng bị phạt ba năm thưởng cáo mệnh cùng năm năm bổng lộc, dựa vào cái
gì mà phủ Ninh Viễn hầu có thể được ngoại lệ?” Khóe miệng lộ ra nét trào
phúng, “Tôi không thêm củi vào đáy nồi là không tệ rồi, còn muốn dựa vào
tôi mà miễn tội sao?”

Minh Lan khe khẽ thở dài một tiếng, Cố Đình Diệp lại nói: “Kỳ thực tôi

cũng có động tay một chút.”

Minh Lan mở to hai mắt tỏ ý không hiểu.

“Tôi có giao thiệp, để cho chuyện phủ Ninh Viễn hầu ban đầu bị chậm

trễ, thẩm vấn những nghi phạm khác trước.”

“Sao cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.