THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1772

Dương đại phu nhân bị chèn ép đã lâu cũng không cảm thấy gì, chỉ cần

cúi đầu, người khác nói gì chị ta đều có thể nhẫn nhịn. Ngũ lão phu nhân
cùng Địch nhị phu nhân thì lại bị ánh mắt như kim châm kia khiến cho cả
người mất tự nhiên. Huyên đại phu nhân lại ngồi cùng một chỗ với Chu thị,
đang đỡ côta nhẹ nhàng an ủi. Vẻ mặt Chu thị buồn bã, đang dựa vào người
chị nghẹn ngào nức nở.

Đối diện là đàn ông phủ Cố, chi thứ tư chỉ có mình Cố Đình Huyên, ba

cha con chi thứ năm đều ở đó, sắc mặt âm u, biểu hiện cứng ngắc.

Một phòng lớn đông người ngồi như vậy nhưng không có tiếng động

nào, chỉ phảng phất mùi thuốc nhàn nhạt, qua bên ngoài cửa là con đường
dẫn đến sân trước của nhà chính, ngày xưa ngựa xe như nước áo quần như
nêm, hiện giờ trống vắng lạnh lẽo càng làm phủ Ninh Viễn hầu có vẻ quạnh
quẽ. Một cảm giác cô tịch khó diễn tả thành lời khẽ thấm vào xương cốt.
Đến tận khi Cố Đình Diệp và Minh Lan ngồi vào chỗ của mình, trong thính
đường vẫn không có ai lên tiếng.

Tất cả mọi người đều nhìn lên Cố Đình Dục tựa như chờ anh ta lên tiếng.

Cố Đình Dục lại như chẳng còn khí lực, không nén được trầm giọng ho
khan. Thiệu phu nhân đau thắt lòng, hầu hạ anh ta từ từ uống thuốc. Người
bên ngoài không nói lời nào, Cố Đình Diệp đương nhiên không mở miệng
trước, chỉ nhìn chén trà phấn thải tam nguyệt đào liễu trong tay. Tiếng nắp
chén trà va vào thành kêu lách cách.

Minh Lan ngồi xuống, nhìn sang Chu thị dáng vẻ vô cùng tiều tụy, da

vàng như nghệ, gò má hai bên hơi nhô lên, hai má lại hơi hơi húp. Minh
Lan nhớ tới côta trước kia xinh đẹp như hoa, không khỏi giật mình. Nàng
không đủ kiên định, không thể coi như không thấy gì, nén không được nói:
“Em… em cũng đừng lo lắng quá, như vậy không tốt cho thân thể, sau này
tam gia trở về em làm thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.