THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1962

thành chỉ có mấy nghìn tàn binh, cứu viện không kịp tới, thấy thành sắp bị
phá, bốn cha con Tuyên Môn hầu liền muốn tuẫn táng theo thành. Gia tộc
họ Nhuế ở thành lân cận nghe tin, Nhuế lão đốc quân đã trí sĩ là người ngay
thẳng, lúc này mới phái con cháu trong tộc cùng gia đinh tới cứu, cuối cùng
cũng chờ được viện binh tới giải vây. Một nhà Tuyên Môn hầu đều sống sót
nhưng lão thượng thư Nhuế đáng thương, con cháu đầy cả sảnh đường chỉ
còn một đứa cháu nhỏ dòng thứ.”

Nói xong những điều này, hắn liền không nói tiếp, chỉ bình tĩnh nhìn bà

cô Dương, trong mắt có chút chế giễu. Bà cô Dương tức giận bừng bừng
trong lòng nhưng lại không tiện nổi nóng. Việc năm đó sao mà bà ta lại
không biết, vì lẽ đó vừa rồi mới nóng giận với thái phu nhân như vậy.

Cố Đình Diệp có vẻ hết sức hài lòng với vẻ mặt này của bà ta, lúc này

mới chậm rãi nói tiếp: “Sau này Tuyên Môn hầu về kinh liền đem con con
gái yêu dòng chính gả cho cậu nhà họ Nhuế, một nửa gia sản đưa theo làm
của hồi môn. Không biết phủ Hàn phò mã với nhà họ Cố có ân tình sâu
đậm như vậy không?”

Mặt bà cô Dương sắp biến đen, nghe thấy tiếng hàm răng nghiến chặt,

vẫn không lên tiếng tỏ vẻ không thèm chống cự.

“Đến lúc Bình Ninh quận chúa lấy chồng…” Cố Đình Diệp cười cợt,

“Lúc đó cháu trai còn nhỏ, chỉ nhớ rõ hôn sự này là lão thái quân nhà họ
Dương tự mình làm mai, cô cũng mang mấy anh họ đi uống rượu, chẳng
nhẽ không biết can hệ trong đó?”

Bà cô Dương vẫn im lặng chống đối, từ chối không đáp lời. Cố Đình

Diệp dần không còn mỉm cười nữa, nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Cô đúng là
đã đổi tính, ôn hòa nhã nhặn như vậy, đoán là Thái phu nhân cũng có ‘bản
lĩnh’.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.