THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1995

tính tình lại ngang ngược, chị ta phải chăm nom không kể ngày đêm, một
bên là bà mẹ chồng nghiêm khắc, hơi một tí là mắng chị ta vô đức mới
khiến chồng không có tiền đồ như vậy.

Minh Lan sinh lòng thương hại: “Chị dâu cả mấy ngày hôm nay vất vả

rồi, mấy Tuân nhi còn nhỏ, chị phải chú ý bản thân mình đấy.” Mợ cả
Dương cẩn thận nhìn Ngũ lão phu nhân đang ngồi bên kia, không trả lời,
chỉ nhìn Minh Lan cảm kích.

Nhà mẹ đẻ mợ hai Địch xuất thân tốt, vốn vẫn xem thường chị dâu mình,

nghe vậy cũng thở dài: “Chị dâu là người có phúc, Tuân nhi ngày đêm phấn
đấu học tập, gần đây tiên sinh có nói, có thể cho cháu thi thử một lần, làm
cha vui đến quên hết mọi việc. Chị dâu, chị yên tâm, cháu Tuân sớm muộn
cũng kiếm được công danh mang về cho chị.”

Nhắc đến con trai, vẻ mặt già nua mệt mỏi của mợ cả Dương lại bừng

sáng lên như mặt trời mới mọc xua đi đêm đen, nở ra nụ cười vui mừng tự
hào nhưng vẫn phải giữ vẻ khiêm tốn: “Mấy tiên sinh cũng chỉ nói đi thử
xem, thằng bé đâu có khả năng như vậy.”

“Tiên sinh đó vốn là đồng niên với phụ thân, trước còn từng làm học

chính. Ông ta nói có thể sai sao. Ôi, con cháu cả phòng chúng ta sau này sợ
là chỉ có Tuân nhi là có hy vọng.” Đúng là trúc xấu lại sinh được măng
ngon, mợ hai Địch không nhịn được thở dài một cái, đáng thương cho
chồng mình từng này tuổi rồi còn bị cha chồng bắt đọc sách đi thi, nhìn
cháu trai có tương lai, chị ta cũng dần kiềm lại không còn xem thường bà
chị dâu cả Dương. Cái gì là vượng phu ích tử, người ta ít ra cũng hoàn
thành tốt một nửa công tác không phải sao.

Mợ cả Dương dịu dàng cười với chị ta, có thêm mấy phần lấy lòng. Mợ

hai Địch ôn hòa cười lại, thân thiết vỗ tay chị ta, lại giúp chị ta rót chén
rượu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.