THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1996

Từ sau khi phân phủ, hai chị em dâu chi thứ Năm có chiều hướng hòa

thuận hơn, chị em dâu chi thứ Tư lại thành như nước với lửa. Trên bàn tiệc,
mợ cả Huyên dứt khoát lờ đi, chỉ lo nói chuyện với Minh Lan, không thèm
để ý đến cô em dâu ngồi cạnh. Mợ hai Bỉnh cười lạnh: “Chị dâu cả gần đây
dễ nóng nhỉ, giờ một nhà già trẻ đều nắm trong tay chị dâu rồi, không thể
so với ngày trước!”

Mợ cả Huyên căm giận quay đầu lại: “Ai thích quản gia thì đi quản đi!

Cứ như là tôi thèm khát lắm đấy. Bao nhiêu nhọc nhằn khổ sở, lao tâm lao
lực, không một lời hay thì thôi, lại còn không vừa lòng cơ đấy!”

“Ơ, núi vàng núi bạc trong tay, thích chuyển về đâu thì chuyển, còn

không cho người ta nói mấy câu!” Mợ hai Bỉnh nỏi bóng gió kỳ quái. Mợ
cả Huyên bị chọc giận, nói không ra lời, tay nắm chặt ống tay áo run rẩy.

Nói rồi, mợ hai Bỉnh còn cầm khăn chấm mắt, bày ra vẻ như chị Tường

Lâm, diễn lại bài cũ, xì mũi khóc lóc kể lể: “Ôi ôi, giờ lại còn ghét bỏ nhà
chúng tôi, người nhà tôi còn ở bên ngoài không rõ sống chết, mẹ góa con
côi chúng tôi không phải là tùy cho người ta chà đạp sao!.. Chỉ mong chị
dâu thương hại mấy người nhà chúng tôi.. cháu trai cháu gái đó, dù thế nào
cũng phải để cho mấy đứa bát nước canh! Chúng tôi…”

Đùng. Minh Lan nặng nề đập đôi đũa lên bàn, mặt lạnh như băng. Mợ

hai Bỉnh ngừng mồm lại, tất cả mọi người giật mình nhìn Minh Lan, cả ba
lão phu nhân đang ngồi bên cạnh nghe trẻ con hát cũng nhìn sang.

“Muốn khóc về nhà khóc. Mừng năm mới, chị muốn tìm xúi quẩy à.”

Minh Lan không nói lớn nhưng giọng điệu lại nghiêm khắc.

Mợ hai Bỉnh sửng sốt một lúc rồi lại vừa khóc vừa nói: “Tôi đây không

phải…”

“Chuyện anh Bỉnh, cả nhà có ai không biết, ai không thay côlo lắng.

Cũng không nhìn thử xem đây là nơi nào, muốn khóc là khóc.” Minh Lan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.